Chuyện Đời Của Gia Gia

Chương 7



Tối hôm ấy, chúng tôi đều cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở bên ảm đạm hơn. Cậu ta buồn vì bệnh tình của ngoại, còn tôi buồn vì cậu. Tôi vẫn cứ ám ảnh ánh mắt đau thương và sợ mất mát khi nói về ngoại mình của cậu ta.

Qua lời kể của trước đây của mọi người, gia đình cậu ta có điều kiện rất tốt, nhưng Ba Mẹ cậu sống với nhau không mấy hạnh phúc, luôn cãi vã. Có những lần cãi nhau đến mức đập vỡ tất cả đồ đạc trong nhà, nếu như không có Ngoại cậu ở đó, chiếc bát vỡ hôm đó đã đánh nát đầu cậu. Dần lớn lên trong môi trường như vậy, cậu không muốn về nhà. Sau khi học xong mười hai, cậu quyết định ra ngoài ở, cũng tự kiếm việc làm thêm, không dựa vào kinh tế của gia đình. Cũng vì thiếu tình thương của Cha Mẹ từ thuở nhỏ, cậu dần nương tựa vào tình cảm của người Bà duy nhất, mặc dù sau lần can thiệp của bác sĩ đêm qua, Bà cậu cũng không còn gì nguy hiểm, cũng đã đưa về nhà, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì đáng tiếc, chắc cậu ta chẳng còn ai.

Tôi cũng không biết phải dùng lời lẽ thế nào để trấn an cậu nữa. Bởi tình cảm thân thuộc không gì có thể thay thế được, đặt trường hợp của tôi, có thể tôi sẽ còn bất an hơn cậu. Tôi chỉ biết ngồi lặng lẽ cùng cậu để cậu biết chắc rằng, cậu vẫn còn tôi bên cạnh lúc này.

Hết giờ làm, tôi thấy cậu cũng tươi tỉnh hơn một chút. Mỉm cười với tôi:

"Tôi không sao, để tôi đưa bà về."

Tôi đáp:

"Thôi, ốm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, nhớ ghé mua gì ăn rồi thuốc uống vào đấy."

Cậu lại cười:

"Ừ, cảm ơn bà, vậy về cẩn thận."

Nói xong, cậu quay lưng đi trước.

Tôi lang thang đi bộ trong đêm một mình, tâm trạng vẫn còn chưa thoát khỏi sự ngổn ngang lúc nãy. Tôi cứ nghĩ, chỉ có tôi bị chìm trong sự bi thương của bản thân mình khi nhà nghèo đông con, Ba Mẹ không dành thời gian chăm lo cho từng đứa, để mỗi đứa con như tôi lại cảm thấy mình lạc lõng bơ vơ. Cậu cũng là con một, điều kiện khá giả, nhưng Ba Mẹ không có trách nhiệm với con cái thì vẫn bi thương hơn nhiều người.

Về đến phòng trọ, lần đầu tiên tôi nhắn cho cậu trước, báo bình an và hỏi cậu về chưa. Nhưng tin nhắn được gửi đi qua gần 30 phút vẫn không có sự phản hồi nào. Tôi lo lắng, gọi thì chuông reo mãi không có người đáp, gần 10 cuộc đều như thế. Tôi bồn chồn không yên, không ngủ được, thế là giữa đêm, con nhóc 19 tuổi trốn hai đứa bạn trong phòng, trèo khỏi cổng đi mua cháo và thuốc. Cũng may cho tôi, xe đạp gửi ở bên ngoài, và khu tôi ở thì luôn bán hàng thâu đêm suốt sáng.

Đạp xe hết tốc lực, 15 phút sau tôi đã có mặt tại nhà của cậu. Mới đầu tôi cứ tưởng cậu thuê phòng trọ nhỏ bé như tôi, nhưng hóa ra, cậu có nguyên một căn nhà nhỏ trong khu an ninh lắm. Khi tôi bước vào, bảo vệ còn nhìn tôi chằm chằm, hỏi đi đâu, tôi sợ quýnh quáng bảo tìm cậu. Bảo vệ nghi ngờ nhìn tôi lâu hơn, tôi vội thật thà khai báo đầu đuôi sự việc, còn đưa cháo và thuốc ra thì chú ấy mới tin rồi cho tôi vào, còn nhiệt tình chỉ cho tôi nhà cậu ta ở đâu. Cũng đúng, con nhóc như tôi, nửa đêm đi tìm nhà đàn ông, ai mà tin nổi.

Nhưng đã đi rồi, thì phải tìm cho tới, nếu không tôi sao mà yên tâm ngủ được. Tới trước cửa nhà cậu, định nhấn chuông nhưng nghĩ lại điện thoại còn không nghe, thì nhấn chuông có nghe không? Loay hoay một hồi để nghĩ cách, vô tình dựa vào cửa, bị tác động mạnh mẽ của tôi cửa bật ra, theo quán tính tôi ngả ngửa vào trong. Tôi chửi rủa, ahihi, cửa không thèm khóa. Sau trận ngã đau đó, tôi bình tĩnh lại nguyên nhân mình tới đây, ngó vào trong nhìn quanh quất tìm kiếm. Cảm nhận đầu tiên của tôi là lạnh quá, cậu ta mở máy lạnh ở nhiệt độ thấp nhất thì phải. Căn phòng không quá rộng, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, cũng không có mùi thức ăn. Có lẽ cậu không nấu cơm mỗi ngày như phòng tôi đâu. Phòng thì thấy rồi, nhưng cậu ta đâu? Xem xét một lúc lâu, tôi mới thấy dưới đống chăn mền, một cái đầu bù xù xuất hiện. Tôi cất tiếng:

"Này!"

Im lặng.

Tôi tức:

"Có nghe tôi gọi gì không đấy?"

Đáp trả tôi là vẫn sự im lặng.

Tôi hốt hoảng chạy lại giật mền ra xem, vô tình chạm vào tay cậu. Nóng quá, người cậu rất nóng. Giữa cái lạnh buốt của máy điều hòa mà trán cậu lấm tấm mồ hôi, chân mày nhíu chặt, có lẽ là đang khó chịu lắm. Tôi lay vai cậu:

"Này, dậy đi, có nghe tôi nói không, này, này.."

Chắc vì bị tôi hành hạ ghê quá, cậu lơ mơ mở mắt ra. Chớp chớp mắt mấy lần, ho khan vài tiếng, cậu mới khàn giọng hỏi như người đang mơ:

"Sao bà lại ở đây? Sáng rồi sao?"

Hỏi cái gì đấy? Tôi quát:

"Đừng có hỏi tại sao gì sấc? Cậu không nghe lời tôi, về không uống thuốc gì cả đúng không?"

Chắc bị tôi làm cho hoảng sợ, cậu ấp úng:

"Tôi.. tôi quên mất!"

ahihi chứ, sức khỏe của cậu ta mà cậu ta bảo quên. Tôi muốn nổi bão rồi. Tôi đứng dậy, định quát lên nhưng mà nhìn gương mặt tội nghiệp ấy ra sức ngồi dậy, kéo tay tôi thì tôi lại không nỡ.

"Tôi.. xin lỗi, vì lúc về quên không mua.. tôi không sao đâu.. khụ, thật đấy. Bà nhìn đi, tôi ổn mà!"

Ổn cái đầu cậu. Tôi chuẩn bị la lối thêm một trận nữa, thấy cậu đưa tay lên miệng ho khan không ngừng, loạng choạng muốn ngã xuống, cơn tức trong người lập tức như bóng bóng xì hơi.

"Ông được lắm, để xem sau này tôi trừng trị ông thế nào."

Nói xong vội đỡ cậu nằm xuống, quay người định lấy thuốc cho cậu uống. Như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, cậu vội giữ chặt tay tôi lại.

"Bà đi đâu vậy? Về sao?"

"Nằm yên đi".

Tôi lườm cậu một cái, cậu buồn bã bỏ tay ra, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tôi. Lại bàn lấy một cốc nước, mang cháo và thuốc quay lại, đập vào mắt tôi là sự mong chờ như trẻ con của cậu, tôi bật cười:

"Tôi không về, ăn cháo đi, sau đó uống thuốc rồi ngủ một giấc".

Cậu lắc đầu, chân mày nhíu chặt.

"Tôi không muốn ăn đâu. Tôi muốn ngủ một lát, đừng đi được không?"

"Không được, phải ăn một chút rồi uống thuốc, không thì tôi đi về đây."

Nói xong tôi muốn xoay người đi về, cậu cuống quýt ngồi dậy, nhưng do cơ thể suy yếu, lảo đảo lại ngã về.

"Khụ.. khụ.. Tôi.. ăn mà, đừng đi.."

Nói xong lại ho khan. Tôi đau lòng vuốt cái trán nóng rẫy của cậu. Vốn định dọa cậu một chút thôi, tôi nào nỡ chứ. Nửa đêm rồi tôi còn trèo tường qua đây, không lẽ cứ thế mà đi sao?

Sau một hồi dọa nạt kèm hung dữ, tôi ép cậu ăn được lưng bát cháo, uống thuốc xong cậu đã không chống đỡ được nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng vẫn khàn giọng dằn dò.

"Đừng đi được không?"

"Ừ. Tôi không đi."

"Tôi mệt quá.."

"Ừ, ngủ đi."

"Đầu rất đau.."

"Ừ, biết rồi, sốt nên thế thôi."

"Cổ họng cũng đau nữa.."

"Đã biết. Ngủ một giấc mãi sẽ ổn thôi"

"Thật hung dữ.."

Tôi bắt đầu nổi quạu. Thật ra cậu rất mệt mỏi rồi, nhưng vẫn cố chấp không chịu ngủ, miệng cứ cầu sự quan tâm và đảm bảo không đi của tôi.

Gần 15 phút sau.

"Khụ khụ.. Sẽ không bỏ tôi một mình đúng không?"

* * *

Không thấy tôi đáp, cậu mở choàng mắt. Tôi nhìn sâu vào mắt cậu đưa ra một lời đảm bảo.

"Yên tâm đi. Tôi vẫn ở đây. Nhưng nếu cậu cứ không chịu ngủ mà lảm nhảm nữa tôi sẽ đi liền đấy."

Cậu liền im lặng nắm chặt tay tôi. Một lúc sau, lại nghe giọng cậu nhẹ nhàng nói.

"Cảm ơn."