Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 1



1

“Cô chủ, chúng tôi đến đây để du lịch, phiền cô hỗ trợ……”

Còn không đợi chàng trai tóc đỏ trước mặt nói xong, tôi đã đặt mười chiếc chìa khóa chuẩn bị đủ từ sớm trên bàn.

“Mười phòng, có năm phòng ở tầng một, năm phòng ở tầng hai, muốn ở phòng nào thì tự chọn.”

Chàng trai tóc đỏ dẫn đầu và cô gái tóc ngắn trông có vẻ lanh lợi bèn liếc nhìn nhau một cái, sau đó mới vươn tay phải ra cầm chìa khóa.

Một chàng trai khác mặc áo hoodie màu xám ở phía sau đột nhiên lên tiếng có vẻ thấp thỏm.

“Cô chủ này, sao cô biết chúng tôi có mười người?”

Chàng trai tóc đỏ nghe thấy những lời này, cả người khựng lại trong giây lát, ngay sau đó nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn chàng trai kia một cái.

Mỗi lần trong thôn có người chết, ngày hôm sau đều sẽ có mười người đến để du lịch.

Quán trọ nhỏ này của tôi được mở ở ngay lối vào làng, hầu hết những người tới du lịch đều sẽ ở lại đây.

Ngày hôm qua chú Triệu trong thôn vừa chết, tôi bèn đi chuẩn bị chìa khóa, đương nhiên, chuyện này không cần thiết phải nói với bọn họ.

Tôi giả vờ không nghe thấy, lại lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.

“Mười phòng, có năm phòng ở tầng một, năm phòng ở tầng hai, muốn ở phòng nào thì tự chọn.”

Chàng trai trẻ mặc áo hoodie xám không biết có phải do bị chàng trai tóc đỏ lườm dọa sợ rồi không mà lúc này chỉ run run rẩy rẩy, không dám nói gì nữa.

“Cô chủ, chúng tôi muốn hai người ở một phòng, có được không?”

Trong khi nhìn bọn họ chia nhau chìa khóa, cô gái tóc ngắn trông có vẻ lanh lợi hỏi.

Nếu hai người ở một phòng, chẳng phải là khiến tôi kiếm ít đi một nửa tiền sao? Cả một năm này chỉ dựa vào mấy người đến du lịch để kiếm chút tiền thôi đấy.

Tôi cúi gằm mặt, trả lời với vẻ cộc lốc:

“Không thể, quy định là phải một người một phòng.”

Hình như cô gái tóc ngắn nghĩ tới chuyện gì đó nên sắc mặt thay đổi, không nói gì nữa.

Nhìn bọn họ phân chia phòng xong, lúc vừa xoay người định đi thì tôi nói:

“Đừng đi vào hai gian phòng trong cùng ở tầng hai, hai phòng đó không sạch sẽ.”

Bọn họ giống như nghe phải chuyện gì đáng sợ lắm vậy, trốn hết về phòng mà bản thân họ đã chọn.

Tôi ngáp một cái, hai cái phòng kia đúng là không sạch sẽ, mỗi lần chỉ tới mười người nên không cần phải quét dọn nhiều phòng làm gì, chỉ thêm mệt.

Ngáp xong tôi mới phát hiện, còn có một người chưa về phòng, anh ta vẫn đứng bên cạnh nhìn tôi.

2

Trong lòng tôi reo vang tiếng chuông cảnh báo, người này, nhìn chằm chằm tôi làm gì chứ? Người du lịch là tên du côn cướp bóc tôi còn chưa từng gặp qua bao giờ.

Tôi giả vờ thản nhiên nhìn xung quanh để đánh giá một chút, là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng, nhìn qua rất có tinh thần.

Anh ta phát hiện tôi đang nhìn anh ta, bèn cười khẽ với tôi, sau đó cầm lấy chiếc chìa khóa cuối cùng ở trên quầy lễ tân, là căn phòng cách phòng tôi gần nhất, rồi xoay người đi về phòng.

Đến lúc sắp vào phòng còn quay đầu lại nhìn tôi thêm một cái. Đúng là người kỳ quái.

Một lúc lâu sau, mười người này nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bèn rủ nhau cùng đi tới trước quầy lễ tân.

Tôi biết, bọn họ lại muốn đến để hỏi tôi một vài vấn đề kỳ quái, nhưng dù sao cũng nhận tiền của người ta rồi, nên trả lời một chút cũng không có gì là không thể.

“Tiểu Hồ, trước khi vào đây chắc là anh Chí đã dạy cậu quy tắc, nếu muốn qua ải* thì tất cả mọi thứ đều phải nghe theo tôi.”

*qua ải, vượt ải, thông quan, qua cửa…

Chàng trai tóc đỏ vừa đi vừa nhỏ giọng răn dạy chàng trai trẻ mặc áo hoodie màu xám.

Chàng trai trẻ đó không ngừng gật đầu ở bên cạnh.

“Tiểu Hồ, nếu cậu có nghi vấn gì thì có thể hỏi tôi hoặc Hồng Lỗi, đừng tùy tiện hỏi đáp với NPC, chẳng may phạm phải quy tắc là toi đấy.”

“Lần này chỉ là một thế giới cấp E, cẩn thận một chút, theo sát chúng tôi, bảo đảm sẽ đưa cậu đi ra ngoài lành lặn.”

Tôi hơi nhướng lông mày, chẳng lẽ NPC này là đang nói tôi?

Bọn họ giống như hoàn toàn không sợ tôi nghe thấy họ nói chuyện, vừa đi vừa nói đã tới trước quầy lễ tân.

Trong lúc nói chuyện còn nhắc tới cái gì đạo cụ, cái gì quy tắc, tôi nghe thấy cũng không hiểu là cái gì.

Nhưng việc nghe lén người khác nói chuyện như này, dù sao cũng không thể làm sáng tỏ được, nên tôi có nghi vấn cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, coi như không nghe thấy.

“Cô chủ à, gần đây trong thôn có xảy ra chuyện gì không bình thường không?”

Nói xong, chàng trai tóc đỏ còn đẩy cho tôi một xấp tiền, đúng là người hiểu chuyện.

Tôi thản nhiên, bình tĩnh nhận tiền, kể ra câu chuyện mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

“Ngày hôm qua, chú Triệu ở trong thôn đã chết, nhưng nghe nói ra đi cũng không được yên ổn, hình như đến buổi tối, xác chết vùng dậy.”

3

“Xác chết vùng dậy?!”

Mấy người đứng trước quầy lễ tân ngơ ngác nhìn nhau, người nhát gan khi nói chuyện đã mang theo tiếng khóc nức nở.

“Anh Hồng, anh nghe thấy không? Cô ấy nói, xác, xác chết vùng dậy……”

Một cô gái trang điểm nhẹ ôm lấy cánh tay Hồng Lỗi, cả người run đến không thành bộ dáng.

Hồng Lỗi vươn tay vỗ vỗ cánh tay cô gái ấy, hình như cũng có thắc mắc, đưa mắt nhìn cô gái tóc ngắn xong, lại hỏi:

“Thật sự là xác chết vùng dậy?”

Nghe anh ta hỏi lại như vậy, tự nhiên tôi thấy không vui, một tháng tôi cũng chỉ đi mua sắm trong thôn có vài lần, tin tức đâu biết chính xác hoàn toàn được.

“Đều là nghe nói thôi, tình huống cụ thể thì mấy người vẫn nên đi hỏi người trong thôn ấy.”

Có lẽ là nghe thấy lời nói của tôi có vẻ không kiên nhẫn, bọn họ cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nhỏ giọng nói chuyện thảo luận với nhau.

“Dương Văn, cậu thấy thế nào?”

Hồng Lỗi nói với người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trong đám người đằng sau.

Là cái người nhìn chằm chằm tôi như nhìn quái nhân kia, hóa ra anh ta tên là Dương Văn.

Dương Văn đi tới, nhìn thoáng qua tôi rồi quay đầu lại nói với Hồng Lỗi:

“Chúng ta đi hỏi người trong làng đi, tôi cảm thấy chắc là cô ấy nói thật, NPC không cần phải lừa chúng ta.”

Hồng Lỗi gật đầu rồi hỏi mấy người còn lại, ai không muốn chờ chết thì đi với anh ta vào trong làng để hỏi chuyện.

Tôi thầm khinh bỉ ở trong lòng, nơi này của tôi có phải đầm rồng hang hổ gì đâu cơ chứ.

Dựa theo lời của những người này thì họ chính là tay mới, nên gần như không cần do dự, bèn theo sát Hồng Lỗi ra ngoài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến buổi tối, vừa mới chuẩn bị xong bữa ăn thì bọn họ đã trở lại.

Nhưng có chuyện nằm ngoài dự kiến của tôi chính là, buổi sáng có mười người ra ngoài, hiện tại chỉ còn lại có năm người.

Cũng không thấy người mặc sơ mi trắng tên Dương Văn đâu.

Cả người Hồng Lỗi toàn là máu vừa vào đến cửa đã xông tới kéo tóc tôi.

“Con khốn này, không phải mày nói chỉ có một người chết sao? Sao trong thôn kia không có một người sống nào thế!”

4

Ngay trong lúc Hồng Lỗi đang nắm chặt tóc tôi, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một âm thanh máy móc kỳ lạ.

“Ting ting, chúc mừng mười người Dương Văn, Chung Hạo, Hồng Lỗi, Miêu Giai Giai…… Hồ Tiểu Tuyền, kích phát thế giới từ cấp E - phó bản: Truy tìm hung thủ ẩn giấu trong ‘Làng Dương Lĩnh’ lên đến thế giới cấp S: Chuyện kỳ lạ ở làng m Lĩnh.”

“Ting ting, chúc mừng đạt được thành tựu [Vận may nhân đôi], danh hiệu đã gửi đến hòm thư, mời các vị chú ý nhận và kiểm tra~”

Theo âm thanh này vang lên, cánh tay Hồng Lỗi đang kéo lấy tóc tôi cũng buông ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nhìn hắn run run rẩy rẩy vịn vào bàn để ngồi lên chiếc ghế đằng trước quầy lễ tân, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ là người có ‘Vận may nhân đôi’.

Tôi chỉnh lại đầu tóc rối loạn, mở quán trọ ở chỗ này lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có khách du lịch dám đánh tôi.

Đánh giá năm người trở về này một chút, thấy cô gái tóc ngắn và chàng trai trẻ mặc áo hoodie màu xám tên Hồ Tiểu Tuyền đều ở đây.

Vừa nãy thấy trên cánh tay cô gái trang điểm nhẹ bị mất một miếng da thịt lớn, chắc là máu trên người Hồng Lỗi bị dính từ cánh tay ấy.

“Chị Giai Giai, vừa rồi hệ thống thông báo như thế là có ý gì, phó bản gì cơ, có phải chúng ta sẽ chết không?”

Cô gái trang điểm nhẹ mặc kệ miệng vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.

Cô gái tên là Miêu Giai Giai lấy thuốc trị thương mang theo bên người ra để băng bó cho cô gái tóc ngắn, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhìn về phía tôi, hỏi:

“Cô chủ, cô từng nghe chuyện về làng m Lĩnh chưa?”

Tôi chỉnh lại đầu tóc vừa bị Hồng Lỗi kéo lấy, giả vờ trầm tư một lát, sau đó lắc lắc đầu.

“Không biết, chưa từng nghe nói.”

Tuy rằng tôi chỉ là một NPC bình thường, nhưng tôi rất ghi thù.

Nhưng điều khiến tôi để ý nhất chính là, vì sao tôi có thể nghe thấy tiếng thông báo này, dựa theo cách nói của bọn họ thì tôi là NPC, vậy thì không nên tiếp xúc với tôi mới đúng chứ.

Tay Hồng Lỗi vẫn hơi run rẩy, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

“Lần này chỉ sợ ta chúng lành ít dữ nhiều rồi, phó bản cấp S làng m Lĩnh này, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy.”

Mắt Miêu giai giai sáng lên, vội vàng hỏi:

“Vậy phó bản này có người nào phá giải được chưa?”

Hồng Lỗi thở dài rồi lắc đầu.

“Lần đầu tiên xuất hiện là ba năm trước đây, lúc đó người đứng đầu bảng xếp hạng đã chết ở nơi này.”

5

Sắc mặt của Miêu Giai Giai cũng trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố hết sức nâng cao tinh thần:

“Nghe nội dung thông báo vừa rồi, kích phát nhiệm vụ là mười người, có nghĩa là nhóm Dương Văn bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì, chúng ta chờ bọn họ trở về rồi cùng nhau bàn thêm đối sách vậy.”

Mới vừa nói xong, cửa quán trọ bỗng được mở ra, là Dương Văn và mấy người còn lại.

Thời điểm bọn họ đi vào, Dương Văn lại đánh giá tôi một lượt, nhìn đến mức tôi cảm thấy rùng mình.

Tôi thấy người đã đến đông đủ, bèn tự giác dọn cơm chiều đã chuẩn bị lên, xong xuôi định về phòng mình.

“Cô chủ, nhìn đây này.”

Tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, bèn quay đầu lại theo bản năng.

Trong tay Dương Văn đang giơ hai con búp bê bằng vải lớn bằng một bàn tay, chúng đang nắm tay ngồi cạnh nhau, trông rất ngây thơ chất phác.

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng chợt lóe.

Hồng Lỗi nhìn thấy búp bê vải trong tay Dương Văn, anh ta nhảy dưng lên giống như bị dẫm phải đuôi.

“Đạo cụ năm sao『 Đồng đội trung thành 』, có thể cưỡng chế trói buộc với một NPC, nếu sử dụng tốt thì nó có thể thông qua một thế giới cấp D mà không bị thương, cậu cứ lãng phí như vậy?”

Tuy nghe chẳng hiểu đạo cụ là có nghĩa gì, nhưng nửa câu sau tôi nghe lại hiểu, anh ta xem thường tôi.

Dương Văn cũng không để ý đến anh ta, chỉ tiếp tục nói với mình tôi:

“Cô chủ, làm phiền cô đi cùng chúng tôi vào trong làng một chuyến.”