Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 2



6

“Điều kiện đơn giản để thông qua thế giới cấp S có hai cách, hoặc là tìm ra chân tướng, hoặc là sống sót thành công, cho dù là cách nào thì hiện tại chúng ta vẫn cần phải về làng m Lĩnh một lần nữa.”

Tôi đi dẫn đường ở phía trước, có thêm cả mười người đi đằng sau, khiến tôi thấy không được tự nhiên, một lúc nữa nhất định phải tìm cơ hội cắt đuôi bọn họ mới được.

Lần trước vào thôn làng là từ nửa tháng trước, tôi thường dựa vào thôn dân thỉnh thoảng đến nghỉ chân để tìm hiểu sự tình trong thôn, chứ chưa từng đi qua đêm như thế này.

Trời đã tối, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng soi xuống có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Lúc trước Hồng Lỗi nói trong thôn làng không có người sống, tôi bèn nhìn xung quanh khắp nơi, không thể nào là sự thật được.

Mới vừa vào cửa thôn làng chưa được bao xa, có sương mù xám xịt dần dần tràn ngập trong không trung, cảnh vật ở bốn phía vốn rõ ràng giờ trở nên mơ hồ.

Có một đoàn rước kiệu mặc đồ cưới tiến về phía chúng tôi, khoảng mấy chục người, họ vừa diễu hành vừa rải phong bao lì xì xung quanh, còn diễn tấu sáo và gõ trống, rất náo nhiệt.

Tôi quay đầu nhìn Hồng Lỗi, đây là anh nói không có người sống sao?

Nhưng tôi phát hiện sắc mặt của anh ta lại là trắng bệch mất tự nhiên, bèn không lên tiếng giễu cợt nữa.

Cả người Hồ Tiểu Tuyền ở bên cạnh run rẩy không ngừng, cậu ta bịt chặt miệng mình, sợ phát ra một âm thanh gì đó.

Tôi nhìn người nâng kiệu phía sau và người dẫn đường đằng trước, trên mặt họ đều bị khăn màu đỏ che lại, căn bản không thấy rõ mặt.

Chờ bọn họ đi ra cửa thôn, sương mù dần dần tan đi, tôi mới nghe được tiếng mấy người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hồ Tiểu Tuyền run run rẩy rẩy mở miệng:

“Nào có chuyện đêm khuya rồi còn đón dâu, hơn nữa tôi nhìn bên trong kiệu và chỗ dành cho chú rể ngồi đằng trước căn bản cũng không có người.”

Bên cạnh có người lập tức phụ họa:

“Hơn nữa, lúc những người này đi đường đều bay bay nhẹ nhàng, cảm giác giống như…… Làm từ giấy vậy.”

Tôi liếc bọn họ một cái, lễ đón dâu lớn như vậy sao bên trong kiệu lại không có ai, đám cưới trong thôn không có khả năng sơ ý thành như vậy.

“Ôi, mấy người có ai nhìn thấy Phương Lâm và Cao Minh Lượng đâu không? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, sao chỉ mới chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi……”

“A!!!!!”

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, tôi quay đầu lại, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước, không nói được lời nào.

Tôi nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, trước mặt cô ấy có một đôi nam nữ người giấy mặc đồ cưới màu đỏ thẫm, đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ.

7

Tôi nhìn quanh bốn phía rồi đếm số lượng, có mười người cùng nhau vào thôn giờ chỉ còn lại tám người, đúng là có hai người không thấy đâu.

Cô gái trang điểm nhẹ không thấy bóng dáng nữa, chắc cô ấy chính là Phương Lâm.

Hai mắt Hồng Lỗi đỏ lên, đẩy Hồ Tiểu Tuyền đang đứng cạnh tôi ra rồi xông về phía tôi.

Ngay khi tay anh ta sắp chạm vào tôi, lại bị một người đàn ông đeo kính chặn lại.

“Có chuyện gì thì từ từ nói, xúc động không giải quyết được vấn đề.”

Tôi hoảng sợ, người đàn ông đeo kính này từ đâu tới vậy, trước đây tôi không hề chú ý tới trong đội ngũ còn có người như vậy.

Hồng Lỗi thở hổn hển, đẩy người đàn ông đeo kính ra một chút.

“Chung Hạo anh tránh ra.”

Anh ta chỉ tay về phía tôi, trong giọng nói mang theo sự run rẩy:

“Cô nói đi, Phương Lâm và Cao Minh Lượng đã đi đâu rồi, có phải do cô giở trò quỷ không!”

Tôi lui về sau một bước, chỉ vào người giấy quỷ dị ở bên cạnh.

“Chắc bọn họ làm cô dâu chú rể rồi.”

Chẳng biết có phải bị lời tôi nói dọa sợ rồi không, sau một lúc lâu vẫn không có ai lên tiếng.

“Lời này của cô là có ý gì……”

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía người vừa hỏi chuyện, là Chung Hạo đeo kính, người đã giúp tôi ngăn Hồng Lỗi lại, ta đối với hành động vừa rồi của anh ấy vài phần thiện cảm, bèn trả lời:

“Đây là phong tục của làng m Lĩnh, minh hôn sẽ đón dâu lúc đêm khuya, người mới sẽ thay thế cho người giấy, hiện tại người giấy dùng để minh hôn đặt ở nơi này, vậy người mới khẳng định là đi cùng với bọn họ rồi.”

Miêu Giai Giai ở bên cạnh nghe tôi nói xong bèn nhăn chặt mày.

“Lúc trước ở quán trọ không phải cô nói chưa từng nghe chuyện về làng m lĩnh sao?”

Tôi thấy chột dạ, toi rồi, nói lỡ miệng rồi.

8

“Rõ ràng là cô biết, vì sao lại không nói, nếu cô nói thì có lẽ bọn họ sẽ không……”

Hồng Lỗi giãy giụa và lại vươn tay về phía tôi, tôi vẫn còn ghi nhớ nên bèn lùi về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách với anh ta.

“Lúc anh kéo tóc khiến tôi bị dọa sợ, tôi quên mất.”

Tôi lui về phía sau hai bước, định sẽ lập tức xoay người bỏ chạy nếu bọn họ muốn ra tay.

Ánh mắt liếc sang Dương Văn ở bên cạnh, không biết có phải do ảo giác của tôi không, lúc này nhìn sắc mặt của anh ấy tối sầm lại.

“Hồng Lỗi, xin lỗi cô ấy đi.”

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn trời, chẳng lẽ ngày mai mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây sao?

Sắc mặt Hồng Lỗi trướng đến mức đỏ bừng, nhưng kỳ lạ là cũng không phản bác, nghẹn mãi mới thốt ra một câu:

‘’Xin lỗi.”

Ở trong lòng tôi thầm ‘hừ’ một tiếng, nhưng anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, bọn họ có nhiều người như vậy, tôi không cần phải lấy cứng chọi cứng với bọn họ.

“Tôi chỉ biết một vài chuyện về làng m Lĩnh thôi, không nhiều lắm, đều là nhìn trong biên niên sử* của làng.”

*Biên niên sử là các ghi chép lại những sự kiện hoặc biến cố đã xảy ra trong một thời gian vừa qua, biên niên sử có thể tuyển tập theo một năm, một thập kỷ,...

Tôi suy tư một lúc.

“Làng của chúng tôi tên là Dương Lĩnh, nhưng tên này là thời điểm tổ tiên tới kiến tạo lại thôn làng mới đổi.”

Tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm bèn xem biên niên sử của làng, chuyện mà tôi nhớ cũng không nhiều, chỉ có thể từ từ nhớ lại.

Thế hệ đầu tiên của làng Dương Lĩnh đã đến đây từ trăm năm trước, lúc bấy giờ khắp nơi đều là chiến loạn và binh hoang mã loạn, bọn họ chỉ có thể chạy trốn tới nơi thôn xóm xa xôi này mới có thể sinh tồn.

Biên niên sử của làng cũng bắt đầu ghi lại từ thời điểm này, nhưng trong đó còn ghi lại một chuyện rất kỳ lạ.

Hình thức ban đầu của làng Dương Lĩnh không phải do tổ tiên xây dựng.

Khi người của tổ tiên đến, dù là ruộng đồng trong làng, hay là nhà cửa và nông cụ, tất cả đều còn nguyên.

Nhưng chính là một ngôi làng tràn ngập hơi thở sinh hoạt như vậy ngay cả một người cũng không có.

9

Thời điểm kể đến đây, tôi nghe thấy bọn họ truyền đến tiếng từng đợt hít khí.

Không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên một tia đắc ý nho nhỏ, dọa chết mấy người nè.

“Sau đó thì sao? Có chuyện gì liên quan đến làng m Lĩnh nữa không?”

Dương Văn ở bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng, tôi nhìn anh ta với vẻ cảnh giác, xác định trong tay anh ta không có đồ gì kỳ lạ mới tiếp tục mở miệng:

“Sau đó họ không tìm được người nào ở xung quanh, vì vậy họ đoán rằng có thể là cả làng đã dời đi, bèn định cư ở chỗ này.”

“Tôi cũng tìm được một vài truyền thuyết, trừ một ít phong tục kỳ quái ra thì phần lớn đều nói mơ hồ không rõ, chỉ biết vốn lúc đầu làng này tên là m Lĩnh thôi.”

“Sau này cảm thấy gọi là làng m Lĩnh thật sự có chút không may mắn, cũng có lẽ là chiếm thôn làng của người khác nên trong lòng thấy bất an, bèn đổi thành làng Dương Lĩnh.”

Nhìn bọn họ vẫn đợi tôi nói tiếp, tôi lại lắc đầu.

“Những chuyện khác thật sự tôi không biết, tôi chỉ nhớ rõ được chuyện này thôi.”

Dương Văn gật đầu, lại hỏi:

“Lúc trước cô nói có liên quan đến văn tự ghi lại chuyện làng m Lĩnh, cô biết nó ở đâu không?”

Tôi do dự giây lát, nói với vẻ không chắc chắn:

“Đại khái là ở trong nhà thôn trưởng thì phải.”

Dương Văn không trả lời lại mà xoay người nói với Hồng Lỗi:

“Tuy kinh nghiệm của Phương Lâm và Cao Minh Lượng không nhiều, nhưng trong tay cũng có đạo cụ, có thể không nói một tiếng gì mà đã bị bắt đi thì khẳng định là đối phương đã có chuẩn bị. Kể cả cô chủ nhà trọ có nói từ trước thì chúng ta cũng rất khó để phòng bị.”

Hồng Lỗi nghĩ đến tình hình quỷ dị vừa rồi cũng thở dài, không lên tiếng nữa.

Dương Văn xoay người nhìn về hướng cửa thôn, phát hiện bên kia bị một mảng sương mù bao phủ, đã không thể ra khỏi thôn, bèn nói với mấy người còn lại:

“Chúng ta đến nhà của thôn trưởng trước đã, để tìm hiểu xem rốt cuộc làng m Lĩnh đã xảy ra chuyện gì.”

Tôi cũng chỉ mang theo bọn họ đi về hướng nhà của thôn trưởng, đi chưa được mấy bước thì dừng lại.

Nhìn quanh bốn phía, giờ tôi mới phát hiện thôn này cực kỳ xa lạ, đây căn bản không phải thôn Dương Lĩnh mà tôi quen thuộc!

10

Thấy tôi dừng lại, Dương Văn đánh giá bốn phía một lát, giống như cũng phát hiện ra gì đó.

“Ngôi làng này có vẻ hơi khác so với lúc chúng ta đến đây vào buổi chiều.”

“Đương nhiên là khác, làng của chúng tôi tuy hơi hẻo lánh, nhưng nhà của mọi người vẫn là nhà ngói khang trang, anh nhìn xem này……”

Tôi còn chưa nói xong, đã bị Miêu Giai Giai kích động ở bên cạnh cắt ngang:

“Nơi này là làng m Lĩnh!”

Tầm mắt của Dương Văn đảo qua những ngôi nhà bằng gạch mộc mạc ở xung quanh rồi tiếp lời:

“Nơi này chắc đúng là làng m Lĩnh, hiện tại chúng ta đang ở làng m Lĩnh của hơn một trăm năm trước.”

Dương Văn lại nhìn về phía tôi.

“Có ngôi nhà nào từ thời làng m Lĩnh vẫn chưa bị mấy người trong làng cô dỡ bỏ không?.”

Tôi gật đầu.

“Nhà thờ tổ không bị phá bỏ vì mấy người già trong làng đều nói nơi đó tà môn, nên không ai dám động thủ, vẫn luôn bảo tồn tới bây giờ.”

“Từ đường ở đâu?”

“Ở giữa làng.”

Chúng tôi vừa đến cổng của nhà thờ tổ trong làng m Lĩnh, còn chưa đi vào đã có một làn sương mù màu xám dần dần tràn ngập không khí.

Lại là này làn sương xám này, vừa rồi chính là sương xám tan đi mới phát hiện thiếu hai người, hiện tại lại tới nữa.

Nhưng khác với vừa rồi chính là, trong sương xám không có đội ngũ mặc hồng y đón dâu, mà là truyền đến từng tiếng hát đồng dao của mấy đứa trẻ con.

“Cô dâu mới, cô dâu mới,”

“Mang hoa hồng, mặc áo đỏ,”

“Đỡ chú rể đi bái đường,”

“Lại bái nhà thờ tổ rồi vào động phòng,”

“Hôm nay thành hôn trong nhà vội*,”

“Ngày mai vào trong thành mua thức ăn!”

*vội,bận: bận bịu (do vội, gấp rút)

Từng đợt đồng dao quỷ dị này càng ngày càng gần, trong sự hoảng loạn có người hô to một tiếng, hình như là tiếng của người đàn ông đeo kính.

“Đừng vào nhà thờ tổ!”