Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 3



11

Nhưng đối mắt với tình huống kỳ lạ lúc này, căn bản không có ai quan tâm đến lời anh ta nói, chỉ nghĩ mau chóng thoát khỏi đám sương xám đáng sợ ở phía sau.

Trong sự hoảng loạn, vào lúc tôi cũng sắp bị đẩy vào nhà thờ tổ, bỗng một cánh tay hơi lạnh lẽo kéo tôi đi ra ngoài.

Một ánh sáng vàng lóe lên trước mặt tôi, đến khi phản ứng lại, tôi phát hiện thế mà bản thân đã ở trong phòng bằng gạch mộc của dân làng.

Ở bên cạnh tôi còn có mấy người, Dương Văn, Hồng Lỗi, Miêu Giai Giai, Chung Hạo, Hồ Tiểu Tuyền.

Trong tay Chung Hạo có một chiếc mỏ neo tinh xảo phát ra ánh sáng màu vàng ấm, đang xoay tròn chậm rãi tiêu tan.

“Hóa ra là đạo cụ năm sao『 Mỏ neo hy vọng 』, anh có loại đạo cụ này vì sao không đưa tất cả bọn họ đến đây!”

Hồng Lỗi có vẻ không khống chế được cảm xúc, lên tiếng chất vấn Chung Hạo.

Chung Hạo lắc đầu, giơ tay ném ra một quả cầu thủy tinh lơ lửng ở không trung, tỏa ra ánh sáng bạc lành lạnh.

“Lúc tôi nhận ra sương xám đang muốn ép chúng ta phải vào nhà thờ tổ thì bọn họ đã đi vào rồi, xin lỗi.”

Hồng Lỗi lập tức ngồi phịch xuống đất, tràn đầy ảo não.

“Vốn chúng tôi chỉ muốn đến thế giới cấp E để tích cóp thêm điểm tích phân, sao lại gặp phải chuyện này chứ!”

Nói xong câu đó, dường như anh ta nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

“Anh và Dương Văn, vì sao lại mang theo nhiều đạo cụ năm sao như vậy, các anh thật sự là tới dây để quét thế giới cấp E sao?”

“Còn nữa, vì sao mấy người các anh vẫn luôn đưa cô ta theo!”

Anh ta vươn một ngón tay, chỉ thẳng về phía tôi.

12

“Chuyện này chẳng liên quan đến anh, cũng không liên quan đến cô ấy, nếu mấy người các anh muốn tăng xác suất sống sót, thì đừng quan tâm quá nhiều chuyện.”

Chung Hạo thu lại dáng vẻ hiền lành lúc trước, trong giọng nói có vài phần lạnh nhạt, có lẽ là không muốn khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng, anh ta lại bổ sung:

“Cô ấy bị đạo cụ trói buộc lại với chúng tôi, chính là người cùng phe với chúng ta, vừa rồi cũng cung cấp cho chúng ta không ít manh mối, nên không cần phải có địch ý lớn như vậy đối với cô ấy.”

Tôi đứng nhìn không khí căng thẳng như sắp đánh nhau đến nơi giữa mấy người họ rồi thở dài.

Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi, vô duyên vô cớ bị cuốn vào, tôi cũng rất buồn chứ bộ.

Tôi sờ vào ngăn tủ phía sau, tôi tìm thấy mấy viên kẹo được gói trong giấy đỏ, không suy nghĩ chút nào đã nhét vào trong miệng.

“Cô đang ăn gì thế?”

Dương Văn ở bên cạnh vươn tay về phía tôi, tôi rất không tình nguyện nhưng vẫn đặt mấy viên kẹo còn lại vào lòng bàn tay anh ta.

Anh ta nắn bóp chúng, có vẻ như anh ta đột nhiên nghĩ tới gì đó.

“Chúng ta chỉ biết đây là làng m Lĩnh một trăm năm trước, nhưng thời gian cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, Chung Hạo, tìm manh mối xem có thể xác định được không.”

Chung Hạo ‘ừ’ một tiếng rồi đi sang phòng khác tìm kiếm.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, người tên Chung Hạo này, chỉ cần không nói lời nào, không hành động, thậm chí tôi còn không cảm nhận được là có anh ta tồn tại.

Dương Văn như nhìn ra nghi vấn của tôi.

“Mắt kính kia của Chung Hạo cũng là đạo cụ, có thể hạ thấp cảm giác tồn tại của anh ấy ở trong mắt NPC.”

Thì ra là thế, tôi gật đầu trầm ngâm, ngay sau đó phản bác lại. Tôi mới không phải cái gì NPC, tôi chỉ là bà chủ của quán trọ.

13

Dương Văn nhìn thấy phản ứng của tôi rồi cười nhẹ một cái, không nói gì nữa, chỉ gọi mấy người Hồng Lỗi cùng nhau đi tìm manh mối.

Tôi cũng không muốn giúp bọn họ, dù sao cũng do bọn họ vô duyên vô cớ đưa tôi tới cái nơi quỷ quái này.

Nơi chúng tôi đang đứng chắc là phòng bếp, tôi nhàm chán bèn đùa nghịch bát đĩa được xếp ở bên cạnh, phát hiện chiếc tủ có một cái bát không thể di chuyển được.

Việc này khơi dậy lòng hiếu thắng của tôi, bèn dùng hết sức lực toàn thân bẻ một cái phát ra tiếng kêu răng rắc, tủ đựng bát đĩa bị tôi bẻ xuống một khối.

Hồ Tiểu Tuyển ở bên cạnh nghe thấy âm thanh bèn quay đầu lại nhìn về phía tôi.

“Bà chủ có sức lực mạnh thật đấy!”

Tôi xua xua tay, đây chỉ là chút lòng thành mà thôi.

Bàn tay tôi đang run rẩy, có tiếng lạch cạch vang lên, một thứ gì đó lăn xuống từ đáy bát.

Tôi cúi đầu nhặt lên, không khỏi ngạc nhiên, trong căn nhà bằng gạch mộc này, vậy mà tôi lại tìm được một khối vàng từ trong tủ đựng bát.

Hồ Tiểu Tuyền đến đây thăm dò, cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lại gọi Dương Văn và những người khác đến.

Dương Văn cầm thỏi vàng đánh giá một lúc, xác định là vàng thật.

Chung Hạo cũng đi tới, trong tay nắm chặt mấy chiếc gói giấy kẹo màu đỏ, còn chỉ chỉ đồ ăn phong phú ở trên bàn.

“Tôi vừa sờ cơm còn thừa ở trong nồi cơm, nó vẫn còn hơi ấm, có lẽ chủ nhà mới rời đi không lâu.”

Dương Văn gật đầu, giơ giấy gói kẹo màu đỏ trong tay lên, cũng nói suy đoán của mình ra:

“Chủ nhà này còn chưa ăn xong cơm, thậm chí cả vàng cũng không mang đi, rời đi cực kỳ vội vàng.”

“Tôi có một suy đoán to gan là, người nhà này nhận được kẹo mừng, buổi tối rời đi là để đi tham gia hôn lễ.”

Hồng Lỗi nhíu mày.

“Kể cả là đi tham gia lễ cưới thì cũng không thể ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn xong đã đi rồi chứ.”

Dương Văn gật đầu đồng ý.

“Nói đến chi tiết này đúng là khác thường, rất có khả năng là bọn họ bị bắt phải đi tham dự, như vậy, rốt cuộc là ai lại có năng lực lớn đến thế, có thể khiến người trong nhà này bị bắt đi tham gia hôn lễ đây?”

Hồng Lỗi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nhất định là cái do bài ca dao cô dâu chú rể trong làn sương mù!”

14

Chung Hạo nói tiếp:

“Chỉ cần chúng ta tìm được chân tướng từ cô dâu chú rể, chắc là có thể thông qua thế giới này!”

“Ừm, để tôi ngắt lời một chút, có ai nhìn thấy chị Giai Giai đâu không?.”

Hồ Tiểu Tuyền thận trọng nói xen vào.

Nghe những lời anh ta vừa nói xong, đúng là một lúc lâu rồi tôi cũng không thấy cô gái tóc ngắn tên ngắn Miêu Giai Giai kia.

Hồng Lỗi và Miêu Giai Giai vẫn luôn là cộng sự sau khi vào trò chơi không lâu. Bây giờ cô nàng mất tích đương nhiên Hồng Lỗi là người lo lắng nhất.

Trên tay anh ta chợt lóe tia sáng màu xanh lam, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con chó con cỡ bằng bàn tay, ngửi ngửi xung quanh.

Đột nhiên, như thể đánh hơi thấy gì đó, nó nhanh chân chạy về phía cửa.

Một nắm kẹo được gói trong giấy đỏ vương vãi ở cửa, bên cạnh là chiếc túi màu đen đúng là Miêu Giai Giai vẫn luôn mang theo trên người.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sau lưng dâng lên, hận không thể nhổ hết kẹo mừng vừa mới ăn nhổ hết ra.

Dương Văn nhìn Hồng Lỗi nhặt túi nhỏ trên mặt đất lên, trầm tư một lúc rồi nói:

“Chung Hạo, anh và Hồng Lỗi đi xác định phương hướng Miêu Giai Giai mất tích, còn cô chủ nhà trọ đi với tôi nhìn thêm nhà của những người khác xem.”

Tôi không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Dương Văn vào nhà hàng xóm, Hồ Tiểu Tuyền do dự giây lát, nhưng vẫn ở lại với Hồng Lỗi.

Đi vào ngôi nhà gạch mộc* bên cạnh, điểm giống với ngôi nhà trước đó chính là, trên bàn ăn ở phòng bếp cũng cũng bày đồ ăn, bên cạnh rơi mấy viên kẹo mừng.

*Gạch mộc chính là loại gạch thông thường hình hộp chữ nhật đơn giản, không có họa tiết hoa văn trang trí mà ta thường thấy. Gạch được cố định với nhau bằng lớp vữa.

Dương Văn không để ý đến điều này, trực tiếp yêu cầu tôi tìm kiếm những món đồ quý giá nhất xem được giấu ở đâu.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới quét một vòng, rồi moi từ trong cái lỗ nhỏ cạnh bếp ra một chiếc túi, vừa mở ra đã thấy, thế mà lại là một khối vàng nhỏ khác.

Dương Văn thấy tôi tìm được thì đi tới vỗ vào bả vai tôi bả.

“Cô tìm đồ vẫn giỏi như vậy.”

Lại dừng một lát mới nói:

“Đừng sợ, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”

Ta cẩn thận tránh tay anh ta, người tôi sợ nhất là anh đấy, làng Dương Lĩnh chính là nhà của tôi, anh còn muốn đưa tôi đến nơi nào nữa đây?

Nhìn qua hình như Dương Văn cảm thấy hơi mất mát, anh ta thở dài, cúi đầu nhìn kỹ khố vàng nhỏ trong tay kia.

“Vàng này hình như là tự nung chảy, chế tác rất thô ráp, vậy rốt cuộc là thứ gì nấu chảy nhỉ?”

15

“Tìm được vị trí của chị Giai Giai rồi.”

Hồ Tiểu Tuyền ừa thở hồng hộc vừa chạy tới.

“Ở nơi nào?”

“Ở sau núi của làng m lĩnh.”

Dương Văn quay đầu hỏi tôi:

“Bình thường sau núi để làm gì, cô biết không?”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

“Là, là bãi tha ma.”

Sau khi hộp hợp với nhóm Chung Hạo, chúng tôi vội vã chạy tới phía sau núi làng m Lĩnh.

Lúc này phía sau núi của làng m Lĩnh khác với bãi tha ma ở làng Dương Lĩnh của tôi.

Đây có lẽ là phần mộ tổ tiên từ thời làng m Lĩnh, những phần mộ lớn lớn bé bé được lập đều có một thanh gỗ cắm ở trên.

Chú chó lớn bằng bằng tay còn đang chạy về phía trước, và cuối cùng biến mất ở trước một ngôi mộ.

Hồng Lỗi còn chưa đợi chúng tôi hành động đã vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện một số công cụ, không nói lời nào đã bắt đầu đào ngôi mộ kia lên.

Dương Văn và những người khác cũng xắn tay tới giúp, không bao lâui đã lộ ra một chiếc quan tài đen bóng, bên trong truyền ra tiếng đập ‘bang bang’.

Trong mộ địa mộ tối đen như mực, nên tôi chỉ có thể đi dạo loanh quanh, không dám đi quá xa.

Tôi nhìn một dãy mộ được lập bia, dừng ở tên khắc trên một ngôi mộ, bỗng phát hiện phần mộ này trông có vẻ kỳ lạ.

Mặt trên không có lạc khoản của người lập bia, cũng không có ghi quê quán của người chế.t hay ngày sinh và ngày mất, chỉ viết mấy chữ to vô cùng đơn giản là: mộ của Hàn Thanh.

Nhưng điều càng khiến cho tôi để ý chính là, hầu hết các bia mộ ở đây đều khắc họ Lưu là họ của người trong thôn làng, cho dù qua đời không phải là họ Lưu, thì người lập bia nhất định cũng là họ Lưu.

Trước ngôi mộ này bày rất nhiều cống phẩm và tiền giấy còn chưa đốt xong, vậy cái người tên Hàn Thanh được tế bái này là ai, một người mang họ ở nơi khác vì sao lại nhận được nhiều lễ bái như vậy?