Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 4



16

Mấy người đàn ông bên kia đã mở quan tài ra, bên trong đúng là Miêu Giai Giai đang thiếu oxy suýt nữa thì toi mạng.

“Lúc ấy em đang đứng ở cửa, có một làn sương mù màu xám ập về phía em, may là em đã có sự chuẩn bị từ sớm.”

Cô ấy được Hồng Lỗi đỡ ra khỏi quan tài, phải mất một lúc lâu cô ấy mới thở lại bình thường được.

“Tôi không có đạo cụ ‘’Tiếp cận từ đằng xa’’, nhưng lại có một đạo cụ bốn sao 『Lời khai của người chế.t』, nó có thể đưa tôi đến gần một người đã chế.t có mối liên hệ quan trọng với thế giới hiện tại, vì vậy tôi đã đánh cược một lần.”

Dương Văn nghe thấy lời này, đôi mắt không khỏi sáng lên, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, không biết vì sao mà dường như tôi biết anh ta muốn nói gì, bèn chỉ về phía phần mộ của Hàn Thanh.

Dương Văn cũng không hề do dự, chỉ vào phần mộ kia.

“Đào phần mộ này đi.”

Cũng may là có nhiều người ở lại, một lúc sau đã mở được quan tài của Hàn Thanh ra, thi th.ể bên trong đã thành một bộ xương khô.

Dương Văn ném ra một con búp bê nhỏ trông giống bác sĩ, khi con búp bê này rơi xuống bộ thi cốt liền hóa thành một ánh sáng trắng.

Chung Hạo ở bên cạnh đọc ra thông tin mà ánh sáng trắng mang đến:

“Nam, ước chừng 25 tuổi, nguyên nhân chết là trúng độc, thời gian tử vong đại khái vào một năm trước.”

Dương Văn nhảy vào trong quan tài, tìm kiếm trên dưới một lúc rồi mang lên hai thứ.

Một thứ là trang phục chú rể đã sờn còn lại một nửa, thứ còn lại không ngờ là một chiếc đồng hồ quả quýt vẫn còn đang chạy!

Dương Văn nhìn đồng hồ quả quýt không thuộc về ngôi làng đồi núi lạc hậu này ở trong tay, sau đó ngẩng đầu nói:

“Tôi nghĩ, đại khái là tôi đã biết mấy khối vàng nhỏ của bọn họ là từ đâu ra rồi.”

17

Dương Văn nhìn dáng vẻ khó hiểu của chúng tôi bèn giải thích:

“Cái đồng hồ quả quýt này một năm rồi mà vẫn còn chuyển động, vào thời đó khẳng định là có giá trị xa xỉ. Có nhớ lúc chúng ta đến cửa nhà thờ Tổ đã nghe được bài ca dao kia không?”

“Cô dâu mới, cô dâu mới,”

“Mang hoa hồng, mặc áo đỏ,”

“Đỡ chú rể đi bái đường,”

“Lại bái nhà thờ tổ rồi vào động phòng,”

“Hôm nay thành hôn trong nhà bận,”

“Ngày mai vào trong thành mua thức ăn!”

Hồ Tiểu Tuyền ở bên cạnh có trí nhớ tốt, bèn nhỏ giọng đọc lại bài ca dao khi đó nghe được một lần.

Hồng Lỗi nghe xong nhẹ kêu lên một tiếng, vươn tay xoa đầu Hồ Tiểu Tuyền.

“Đừng đọc nữa, nghe xong cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.”

Dương Văn không để ý đến bọn họ, tiếp tục nói:

“Chính là như vật, trong ca dao đã nói, đỡ chú rể, đã nói lên khi đó rất có thể chú rể đã chết, mà hai câu cuối cùng, hôm nay thành hôn, ngày mai mua lương thực, tiền mua lương thực từ đâu ra?”

Anh ta giơ chiếc đồng hồ quả quýt kia lên.

“Chuyện này chứng tỏ vào thời điểm thành thân ấy dân làng nhận được rất nhiều tiền, thậm chí mỗi nhà đều có thể được chia một khối vàng nhỏ, tất cả số tiền này rất khả năng do vị thiếu gia đến từ nơi khác này mà có!”

18

Ngay khi Dương Văn vừa nói xong, có một trận gió lạnh thổi qua. Nơi rừng cây lờ mờ đằng xa, như có ai đang rên rỉ buồn bã.

Chung Hạo gật đầu.

“Chúng ta bắt đầu tìm hiểu từ bài ca dao này, thành hôn ở chắc là chỉ chuyện minh hôn, điều này cũng tương ứng với phong tục minh hôn khi chúng ta mới vào làng, nơi bái Tổ tiên xem tình hình hiện tại hẳn là đều chết sạch.”

Anh ta xoay người nhìn về hướng nhà thờ Tổ, nơi đó sương xám khuấy động khiến ánh sáng màu hồng bay lên cao.

“Người chết sao có thể vào động phòng được, người còn lại ở nhà thờ Tổ chắc chắn chính là cô dâu.”

Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền nâng Miêu Giai Giai đứng ở một bên, Hồ Tiểu Tuyền có chút sợ hãi, hỏi:

“Chúng ta có thể chờ đến bình minh rồi mới đi được không?”

Chung Hạo nhìn cậu ta rồi lắc đầu.

‘’Hiện tại là 7 giờ sáng rồi, trời sẽ không sáng đâu. Hơn nữa dựa theo biên niên sử được ghi lại của làng Dương Lĩnh, thời điểm bọn họ tới làng này là một ngôi làng chết, nếu chúng ta không thể nhanh chóng qua ải, thì sẽ có kết cục giống với thôn dân ở làng m Lĩnh này.”

“Cho dù là ở trong trò chơi, tiến trình lịch sử cũng không thể sửa đổi.”

Sau khi đã nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, giờ chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ Tổ.

Trước khi đi, tôi hơi do dự kéo Dương Văn lại, anh ta quay đầu lại với vẻ khó hiểu.

Tôi chỉ chỉ bộ xương của Hàn Thanh trong quan tài phía sau.

“Vừa rồi tôi nhìn đồng hồ quả quýt kia là kiểu đồng hồ của phụ nữ, hay cũng mang hắn theo đi, có thể là cô dâu cũng muốn gặp lại hắn ấy?”

Dương Văn không do dự, lật tay lại lấy ra một con thú bông hình cá voi, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, trong nháy mắt liền thu bộ hài cốt kia vào.

Có điều ngoài dự kiến của tôi là anh ta cũng không thu đạo cụ lại, mà đặt nó vào tay tôi.

19

Khi tới cổng nhà thờ Tổ, chúng tôi sững sờ một lúc lâu.

Lúc này hoàn toàn khác với nhà thờ Tổ âm u khi chúng tôi mới đến trước đây, ngược lại trông nó có vẻ náo nhiệt?

Khách khứa ra ra vào vào, khua chiêng gõ trống, pháo nổ tanh tách trước cửa, giống như đang làm lễ thành hôn.

Nhưng khi đến gần hơn tôi mới phát hiện, dù là khách hay là người hầu đón tiễn họ, tất cả đều là người giấy.

“Mọi, mọi người muốn vào xem một chút không?”

Hồ Tiểu Tuyền ở bên cạnh do dự hỏi.

“Tôi muốn đi vào, để tôi đi trước nhìn xem tình huống thế nào.”

Dương Văn chuẩn bị đi thì tôi nhanh chóng đi vài bước đuổi kịp anh ta.

“Tôi đi với anh.”

Mặc dù tôi vẫn sợ anh ta, nhưng tôi cũng muốn rời khỏi cái này nơi ma quái này càng nhanh càng tốt.

Dương Văn gật đầu, chìa tay về phía tôi và không quên dặn dò mấy người còn lại:

“Các cậu ở lại bên ngoài đi, một khi có biến cố xảy ra thì các cậu còn cứu viện kịp thời.”

Dương Văn dùng một đạo cụ có thể ngụy trang thành người giấy để che giấu hơi thở, tôi đặt tay mình lên bàn tay của Dương Văn, đóng giả làm một cặp vợ chồng, chậm rãi đi về phía nhà thờ Tổ.

Thời điểm đi đến cửa, có một đứa trẻ bằng giấy mặc đồ đỏ ngăn chúng ta lại, giơ cái khay trong tay lên.

Chúng tôi không để ý đến nó, đi thẳng vào bên trong, không gian trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt.

Cả những người hầu đang tiếp đãi và khách khứa đều dừng động tác, đồng loạt quay đầu nhìn chúng tôi chằm chằm.

Tim tôi lỡ một nhịp, chẳng lẽ là bị phát hiện rồi?

Không đúng, Dương Văn đã dùng đạo cụ rồi, chẳng lẽ là……

Tôi thò tay vào trong túi quần của Dương Văn, lấy hai khối vàng nhỏ lúc trước chúng tôi tìm được ở nhà thôn dân kia, sau đó đặt ở trên chiếc khay đang giơ lên của đứa trẻ người giấy.

Khoảnh khắc khối vàng chạm vào chiếc khay, không gian lại lưu chuyển như cũ, người giấy lại khôi phục hành động bận rộn như vừa rồi, như thể tất cả chưa từng xảy ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Dương Văn bình tĩnh vỗ nhẹ vào tay tôi.

Chúng tôi đi tiếp vào bên trong nhà thờ Tổ, trong đây được trang trí rực rỡ và vui mừng, không khác gì một hôn lễ thật sự cả.

Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn gần cửa nhất, vào lúc tôi đang tò mò đánh giá bốn phía định tìm kiếm manh mối, Dương Văn đột nhiên nói nhỏ với tôi:

“Đừng ngẩng đầu.”

20

Nhưng hình như con người tôi trời sinh có vài phần đối nghịch, anh ta càng không cho thì tôi càng tò mò.

Khi vừa ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy đầu óc như nổ đùng một cái, trở nên trống rỗng, mất đi khả năng suy nghĩ.

Rất nhiều thi thể của thôn dân được treo bằng vải đỏ trên nóc nhà thờ Tổ cao và rộng, có cả đàn ông lẫn phụ nữ người già và trẻ nhỏ, người người chen chúc, chết không nhắm mắt rồi còn bị treo cùng kề sát với nhau.

Thậm chí, tôi còn phát hiện ở trong góc có ba người tiến vào nhà thờ Tổ lúc trước, bọn họ cũng bị treo ở phía trên, chắc là đã chết từ lâu rồi.

Tôi bịt kín miệng lại, sợ thét ra tiếng chói tai.

Mà phía bên kia nhà thờ, hôn lễ đã bắt đầu rồi.

Nhưng vai chính của hôn lễ, không ngờ lại là Phương Lâm và Cao Minh Lượng đã mất tích trong đám sương mù xám ở giữa cổng làng trước đó.

Sắc mặt bọn họ xám xịt, mọi cử động đều vô cùng cứng ngắc, tôi nhìn sang Dương Văn.

Anh lắc đầu bất đắc dĩ, ý nói rằng bọn họ đã là người chết.

Vào lúc chúng tôi tính nhìn xem cái nhà thờ này còn có thể có biến số gì, thì một trận sương xám ập tới, cuốn mất vài người.

Phía sau nhóm Chung Hạo, Hồng Lỗi đang chờ ở cửa để cứu viện cho chúng tôi, tôi đã thấy được hình dáng thật sự của cô dâu.

Không có dữ tợn như trong tưởng tượng, cô ta mặc một bộ quần áo cưới đỏ, thân hình nhỏ xinh, trên mặt bị khăn voan đỏ che mất nên không thấy rõ dáng vẻ, càng khiến cho tôi kinh ngạc chính là, phần bụng của cô ấy, thế mà hơi phồng lên!