Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 5



21

Cô ta vươn cánh tay trắng bệch ra, khi cô ta định tóm lấy Hồ Tiểu Tuyền ở gần cô ta nhất, Dương Văn ném đồng hồ quả quýt đã tìm được ở trong mộ Hàn Thanh lúc trước về phía đó.

Cái đồng hồ quả quýt nho nhỏ vừa vặn đập trúng người cô dâu, rõ ràng cô ta hơi sửng sốt một chú, cứng đờ vươn tay đón lấy đồng hồ.

Ngay trong mấy giây phút ngắn ngủi cô ta bị phân tâm, Dương Văn hô to một tiếng:

“Chung Hạo!”

Người đàn ông đeo kính tên Chung Hạo không biết từ khi nào đã lẻn ra phía sau cô dâu quỷ, tong tay hóa ra một cây thương dài màu vàng kim, tản ra ánh sáng vàng nhạt.

Bên cạnh Hồng Lỗi không nhịn được kêu to:

“Đạo cụ năm sao『 Thương Caesar』!”

Chung Hạo ở bên kia nín thở tập trung, mũi thương sắc nhọn nhắm ngay sau lưng cô dâu quỷ, bay thẳng đâm về phía cô ta.

Dường như cô dâu quỷ cảm nhận được nguy hiểm phía sau, cơ thể hơi chao đảo, lại tránh được đòn tấn công này, vươn đôi tay trắng bệch muốn bắt lấy Chung Hạo vừa mới tấn công cô ta.

Ngay khi cô dâu quỷ vọt tới trước mặt Chung Hạo, trên eo cô ta xuất hiện một cái xích màu đỏ, một đầu khác bị Dương Văn nắm chặt trong tay.

“Không ngờ lại là『 Dây Trói Yêu 』! Đối phó với ma quỷ ở m Lĩnh có khả năng khắc chế càng lớn, ngay cả trong số các đạo cụ năm sao nó cũng cực kỳ hiếm, rốt cuộc bọn họ là ai!””

Hồng Lỗi ở bên cạnh lẩm bẩm, tôi thấy ba người bọn họ vẫn còn trong khiếp sợ, cẩn thận tránh ở phía sau mặt bàn, có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở:

“Nhìn phía sau mấy người kìa.”

Miêu Giai Giai phản ứng đầu tiên, bỗng quay đầu nhìn, cổng lớn nhà thờ đã bị một đám người giấy đông nghịt chặn lại.

Vốn dĩ trên mặt người giấy có biểu cảm vui mừng vì lễ thành hôn nhưng bây giờ lại trở nên thù hận.

Tay cô ấy vung lên, một cái lồng vàng được biến hóa ra, bao bọc bọn họ ở bên trong, người giấy tạm thời không đến gần được.

Tôi lại nhìn về phía cô dâu quỷ, cô ta bị Dây Trói Yêu trong tay Dương Văn giữ chặt, chỉ trong nháy mắt, Mũi Thương Caesar vừa rồi đâm vào không khí chợt quay lại, đâm mạnh vào sau lưng cô dâu quỷ, sức mạnh to lớn, đánh cho cô dâu quỷ đóng đinh vào trên vách tường của nhà thờ.

Hai người Dương Văn và Chung Hạo phối hợp vô cùng ăn ý, một chiêu đánh xuống, không ngờ lại như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

22

Chẳng lẽ như vậy là kết thúc rồi? Tôi nhìn cô dâu quỷ bị đóng đinh trên tường trong nhà thờ, có thể giết hàng trăm người ở làng m Lĩnh mà lại bị giết đơn giản như vậy sao?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi ngẩng đầu lên nhìn đống xác dân làng dày đặc bị treo trên nóc nhà thờ.

Mấy trăm thi thể vẫn đang bị treo ở nóc nhà, nhưng khác với vừa nãy ở chỗ, hiện tại thi thể bắt đầu hơi hơi lay động, làn da giống như đã bị lưỡi dao sắc bén lột xuống, lộ ra các khối cơ vằn vện đỏ tươi.

Máu đã nguội từ lâu đang chậm rãi chảy xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị một lực mạnh hút đi, tôi nhìn theo quỹ đạo máu bị hút đi, ngọn nguồn chính là cô dâu mặc đồ cưới bị đóng đinh vào tường…

Cô dâu quỷ nhận máu nuôi dưỡng, trên người tản ra từng đợt mùi tanh hư thối nồng nặc, nhưng kỳ lạ là bàn tay trắng bệch trong bộ đồ cưới lại dần dần trở nên hồng hào.

Xung quanh cơ thể của cô ta xoay tròn từng làn sương mù màu xám, từ trong màn sương mù như có vô số tiếng người kêu rên và cầu cứu truyền đến.

Cũng may Dương Văn và Chung Hạo đã có chuẩn bị từ sớm, bọn họ đoán cô dâu quỷ sẽ không dễ dàng bị giết chết như vậy. Không biết dùng đạo cụ gì, một chiếc kính hình bát quái tỏa ánh kim quang mang chậm rãi hiện lên, chiếu vào người cô dâu quỷ.

Mà bên kia, người giấy không biết nhận được mệnh lệnh gì, chúng bắt đầu điên cuồng tấn công cái lồng vàng kim của Hồng Lỗi.

Mặc dù một đám người giấy lao lên phía trước vừa tiếp xúc với cái lồng đã hồn phi phách tán, nhưng vì số lượng người giấy quá khổng lồ nên cái lồng kim sắc dần dần ảm đạm, trở nên lung lay sắp đổ.

23

Tôi trốn ở sau mặt bàn, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nếu không nghĩ ra cách thì chúng tôi sẽ phải chết hết ở chỗ này.

Trước khi chúng tôi rời khỏi nghĩa trang đã nhìn hết một lượt các tấm bia trên ngôi mộ và không phát hiện ra điều kỳ lạ gì khác.

Nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì đây mới là điều kỳ quái nhất. Nếu là minh hôn, vì sao hợp táng cô dâu và chú rể cùng nhau? Nơi chú rể được chôn cất là ở nghĩa trang, vậy còn nơi chôn cô dâu ở đâu đây?

Tôi lại nghĩ tới bài ca dao kia, người chết không thể vào động phòng, vậy nơi cô dâu quỷ xuất hiện lần cuối cùng chính là ở nhà thờ Tổ.

Chẳng lẽ hài cố.t của cô dâu ở trong nhà thờ này?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi hít một hơi thật sâu, thời đại này người đều chú trọng xuống mồ để an nghỉ, nếu người dân làng m Lĩnh đặt hài c.ốt của cô dâu ở nơi này, thì không khỏi cũng quá thiếu đạo đức rồi.

Tôi quan sát trong nhà thờ Tổ được thắp sáng bởi ánh nến và các đạo cụ khác nhau, tầm mắt dừng ở bài vị tận cùng bên trong nơi thờ cúng.

Nếu đặt bộ xương của cô dâu ở trong nhà thờ tổ thì đơn giản là dân làng đang chột dạ, muốn lấy bài vị của Tổ tông để trấn áp, vậy nơi có khả năng nhất chính là phía dưới bài vị.

Ta đi sát vào tường chậm rãi chi chuyển đến chỗ bài vị, vừa định nhìn kỹ xem trên bài vị rốt cuộc là ghi tên tuổi gì, thì cổ đã bị một dây lụa đỏ siết chặt.

Tôi quay đầu lại một cách khó khăn, vậy mà lại là hai người Phương Lâm và Cao Minh Lượng đã chết kia, bọn họ mặc đồ cưới, một người nắm chặt một đầu lụa đỏ, siết rất chặt, chặt đến mức tôi không thở nổi.

24

Ôi đừng nói là phải chết ở chỗ này đấy nhá, trong lòng vừa mới dâng lên ý nghĩ như vậy. Chợt trước mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lam, hóa ra là thú bông cá voi nhỏ lúc trước Dương Văn đưa cho tôi, nó há to miệng, nuốt chửng hai tên cương thi kia vào miệng.

Tôi nhặt thú bông đã rơi trên đất lên rồi bóp nó, đúng là thứ tốt.

Trước khi quá muộn, phải làm chuyện quan trọng trước. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝒕rở‎ lại‎ 𝒕rang‎ chính‎ (‎ 𝙏‎ R‎ U‎ 𝐌‎ 𝙏‎ R‎ U‎ 𝙔‎ Ệ‎ 𝐍﹒𝗩𝐍‎ ‎ )

Tôi quét tất cả bài vị Tổ tiên của làng m Lĩnh xuống đất, rồi cẩn thận mò mẫm bàn bên cạnh, lại sờ soạng tiếp, và tôi thật sự tìm được rồi.

Dưới bàn thờ có một khe hở nhỏ, sâu chừng một phân, tôi dùng hết sức mới nhấc được bàn thờ lên..

Không đợi tôi thấy rõ bên trong có gì thì một tiếng rít buồn thương lạnh lẽo vang lên, tiếp theo là một luồng mùi ôi thiu bốc lên từ phía sau.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy có người ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vừa chạm vào đã tách ra.

“Cứ làm việc cô muốn làm đi, không cần phải để ý đến chuyện khác đâu.”

Là Dương Văn, tôi cảm thấy phía sau lưng dần dần bị thấm ướt máu ấm, nhưng tôi không quay đầu lại, vì có một âm thanh nói cho tôi biết, phải tin tưởng anh ấy.

Tôi nhìn xuống dưới bàn thờ, đúng như tôi đã dự đoán, quả nhiên là một bộ xương của cô dâu.

Bộ xương này mặc đồ cưới đỏ thẫm, tứ chi và đỉnh đầu bị mấy cây đinh sắt thô dài đóng lại, cho dù đã biến thành xương khô, vẫn có thể cảm nhận được lúc còn sống cô dâu này đã phải chịu đựng kiểu tra tấn cực kỳ tàn ác nào.

Chính là cái này.

“Giai Giai, đừng!”

Là tiếng của Hồng Lỗi, trong sự bi phẫn xen lẫn tuyệt vọng, tôi không quay đầu lại cũng biết, chỉ sợ là Miêu Giai Giai lành ít dữ nhiều rồi.

Phải nhanh hơn nữa, tôi dùng sức nắm chặt cá voi nhỏ trong tay, ánh sáng xanh chợt lóe, bộ xương của Hàn Thanh xuất hiện ở trước mặt tôi, không nghiêng không lệch nằm chuẩn ở bên cạnh bộ xương của cô dâu.

25

Khoảnh khắc bộ xương của Hàn Thanh xuất hiện, không gian như đóng băng, bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh kỳ lạ.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cô dâu quỷ như bị đứng hình, đóng băng tại chỗ, Dương Văn dựa vào cây cột thở gấp, ở bụng có một mảng đỏ thẫm, mắt kính của Chung Hạo không biết đã rơi đâu mất rồi, trên mặt bê bết máu, trông rất là đáng sợ.

Người giấy hung dữ vốn đứng canh ở cửa đang biến thành tro bụi, chậm rãi tiêu tan, Hồng Lỗi ôm Miêu Giai Giai đã không có hơi thở lên gào khóc, Hồ Tiểu Tuyền chống một thanh kiếm dài màu xanh lục ở bên cạnh cũng đang lau nước mắt.

Lần này thật sự kết thúc rồi sao, tôi chậm rãi lui về phía sau, đỡ Dương Văn sắp sửa không thể đứng thẳng nổi nữa lên, cảnh giác nhìn cô dâu quỷ đang đứng bất động cứng ngắc.

Đột nhiên, cô ta cử động làm tôi giật mình, Dương Văn bèn vỗ vỗ mu bàn tay của tôi, ám chỉ tôi đừng sợ.

Cô dâu quỷ thong thả xoay người lại, hoàn toàn không còn dáng vẻ linh hoạt như vừa rồi, dùng tốc độ cực chậm đi về phía hai bộ xương ở dưới bàn kia, đứng đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi nằm vào.

Một tia sáng trắng lóe lên, trước mặt chúng tôi xuất hiện hai người mặc đồ cưới là chú rể và cô dâu có dáng người nhỏ nhắn. Nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đúng là cô dâu quỷ kia.

Cô ta không mang khăn trùm đầu, khi cười lên trông duyên dáng động lòng người, ở má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, chú rể ôn nhuận như ngọc, mặt đầy cưng chiều khi nhìn về phía cô dâu ở bên cạnh.

Bọn họ nắm tay bước về phía trước, rồi chào hỏi một cách trịnh trọng với chúng tôi, sau đó xoay người, lại đi vào ánh sáng trắng, ngay sau đó chậm rãi tiêu tan.

Ánh mặt trời xuyên qua từ cửa chiếu vào nhà thờ Tổ, trời đã sáng rồi.

26

“Ting Ting, chúc mừng Dương Văn, Chung Hạo, Hồng Lỗi, Hồ Tiểu Tuyền thành công vượt qua thế giới cấp S - Chuyện Kỳ Lạ Về Làng m Lĩnh, xin hãy rời khỏi thế giới hiện tại, khen thưởng đã gửi thành công đến hòm thư, vui lòng chú ý kiểm tra và nhận ~”

Tôi thẫn thờ nhìn bầu trời tươi đẹp ở bên ngoài, mãi mới hồi hồn nhìn về phía Dương Văn.

“Các anh phải đi rồi đúng không?”

Dương Văn gật đầu nghiêm túc.

“Đúng vậy, cô còn có yêu cầu gì cần chúng tôi hỗ trợ không?”

Tôi liếc nhìn nhà thờ Tổ lộn xộn, cả những thi thể treo dày đặc trên đỉnh nhà thờ.

“Có thể mang những thi thể này và cả của chú rể cô dâu đi thiêu hủy không?”

Dương Văn có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.

Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền khóc đến mức đỏ bừng hai mắt, họ thu gom xác của những người đồng đội đã đi cùng họ lúc trước lại rồi thiêu hủy cùng nhau.

Nhìn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trên mặt đất trống trong nhà thờ, tôi mới nhận ra, vì sao biên niên sử được ghi chép của làng Dương Lĩnh lại không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ ai. Hóa ra là ở thời điểm này đã bị chúng tôi dùng lửa thiêu sạch rồi

Một cánh cổng khổng lồ được chạm khắc hoa văn phức tạp chậm rãi mọc lên bên cạnh khoảng trống. Dường như bên trong còn có sao trời không ngừng xoay chuyển.

Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền chỉ chào nhau đơn giản rồi rời đi, Chung Hạo cũng không dừng lại lâu, chỉ gật đầu với Dương Văn sau đó cũng xoay người bước vào trong cánh cổng.

Dương Văn đứng ở lối vào, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của tôi, mỉm cười:

“Thật sự không còn việc gì cần tôi giúp nữa sao? Đến lúc tôi phải đi rồi.”

Ngay từ đầu tôi đối Dương Văn đúng là vừa thấy phiền vừa sợ, nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến việc anh ấy phải rời khỏi, trong lòng tự nhiên thấy mất mát. Ta chỉ có thể cho rằng tâm trạng khác lạ này là do sử dụng đạo cụ trói buộc với anh ấy mà thôi.

Mũi tôi có chút lên men, nhưng vẫn lắc đầu.

“Không có.”

Tôi nhìn theo Dương Văn đi vào cánh cổng lớn, sau lần này chắc sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng anh đi chưa được mấy bước, đột nhiên xoay người lại nhìn tôi.

‘’Nhưng tôi có một việc nhỏ, cần sự giúp đỡ của bà chủ."

Anh vừa dứt lời, tôi phát hiện trên eo mình không biết từ lúc nào đã có một chiếc xích tinh xảo màu bạc quấn lấy, còn chưa đợi tôi phản ứng lại, xích bạc giống như có ý thức lôi kéo tôi bay vào cánh cổng lớn.

“Ting Ting, toàn bộ máy chủ đang phát sóng, Dương Văn đã sử dụng đạo cụ siêu đặc biệt『 Xiềng xích vận mệnh 』, vận mệnh bắt chúng ta phải chia lìa, nhưng vận mệnh cũng giúp chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, chúc mừng hoàn thành tâm nguyện.”