Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 6



27

Thời điểm tôi tỉnh lại, đó là một ngày nắng đẹp.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Dương Văn đang ngồi bên cạnh gọt quả táo, đây là tuyệt kỹ của Dương Văn, gọt xong một quả táo, vỏ táo có thể dính liền với nhau không đứt.

Thấy tôi tỉnh lại, anh cũng không quá kinh ngạc, thuận tay nhét một miếng táo đã gọt xong vào trong miệng, rồi mới lau tay đứng ra đằng sau đỡ tôi dậy.

Tôi thấy bực mình, tôi còn tưởng táo này là gọt cho tôi chứ!.

Dương Văn như nhận ra tôi đang khó chịu, lại gặm thêm một miếng táo nữa.

“Em đã hôn mê ba năm rồi, tuy bác sĩ Dương diệu thủ hồi xuân đã chữa khỏi cho em, nhưng vì em mới tỉnh lại, nên chưa thể ăn những thứ này, uống hớp nước trước đi.”

Tôi uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, đầu vẫn còn hơi choáng váng.

“Bác sĩ Dương nào mà lợi hại như vậy chứ?”

Dương Văn vươn tay sờ thử độ ấm trên trán tôi, còn nhìn tôi như đứa ngốc nữa.

“Đương nhiên là anh rồi, bác sĩ Dương ở đây chứ đâu.”

Một lúc sau, Chung Hạo cũng biết được tin tôi đã tỉnh, cũng tới thăm tôi, đi theo sau là em gái tên Chung Nhiên.

Chung Nhiên vừa nhìn thấy đột nhiên khóc to.

“Chị Tô Nhạc, em còn sợ chị sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa!”

Tôi vỗ vỗ sau lưng an ủi cô bé, ngay sau đó lại hỏi Dương Văn, chân tướng của thế giới kia rốt cuộc là gì.

Dù sao ba năm trước đây tôi cũng từng ch.ết.t một lần ở thế giới kia, vẫn không biết được sự thật thì có chút không cam lòng.

Dương Văn vừa gặm táo vừa kể lại, Chung Hạo ở bên cạnh bổ sung, lúc này tôi mới hiểu rõ.

28

Cô dâu quỷ vốn tên là Lý Uyển Thu, Hàn Thanh Văn là chồng của cô ấy.

Nhà họ Hàn và nhà họ Lý đều được coi là giàu có, hai người xứng đôi vừa lứa, tình đầu ý hợp, sau khi trưởng thành thì cũng kết hôn thuận theo lẽ thường.

Khi nhà họ Lưu ở làng m Lĩnh tìm tới, Lý Uyển Thu đã mang thai bốn tháng, nhà họ Lưu cứ túm mãi buông tha, còn lấy ngày sinh tháng đẻ bát tự của Hàn Thanh Văn ra rồi nói Hàn Thanh Văn đứa trẻ bị lạc mất của nhà họ.

Bọn họ chính là có lợi thế về thời gian, vì hai trưởng bối của hai nhà đã qua đời từ sớm, nhà họ Hàn chỉ có duy nhất một trưởng bối có thể làm chủ mọi việc đó là người chú thứ hai của nhà họ Hàn, nhưng lại ở nơi khác.

Người dân của làng m Lĩnh đã nổi tiếng là vô đạo đức, kết bè kết đội với nhau ngày nào cùng ngồi ở cửa hàng của hai nhà.

Trong thời buổi loạn lạc khó khăn, làm ăn đã không dễ dàng rồi, còn bị bọn họ náo loạn như vậy, gần như mỗi ngày hai gia đình thu không đủ chi.

Hàn Thanh Văn hết cách, đành phải hỏi rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì, không ngờ dân làng m Lĩnh lại có yêu cầu rất đơn giản.

Hàn Thanh Văn là người của làng m Lĩnh, cần phải tổ chức hôn lễ một lần ở làng m Lĩnh mới được, bất kể sau này có chuyện gì thì làng m Lĩnh cũng không hỏi đến nữa.

Hàn Thanh Văn đồng ý với yêu cầu của họ, nhưng anh ấy cũng đã suy nghĩ nhiều về điều đó bèn mang theo rất nhiều người hầu.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới người dân làng m Lĩnh lại to gan và ác độc như vậy, bọn họ hạ độc ở trong, trực tiếp đầu độc Hàn Thanh Văn và tất cả những người hầu mang theo.

Khi Lý Uyển Thu đến nơi vào ngày hôm sau, chỉ nói là Hàn Thanh Văn uống quá nhiều nên say rượu, lừa cô ấy lừa tới nhà thờ Tổ tiên. Sau khi buổi lễ thành hôn kết thúc thì trói luôn cô ấy vào cột nhà trong nhà thờ.

Vì để ép hỏi ra vị trí cất tài sản của hai nhà, không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn tra tấn Lý Uyển Thu, đáng thương là khi đó cô ấy còn đang mang thai, căn bản không chịu nổi, bèn chết vào đêm ngày thành hôn hôm đó.

Việc này có sự tham gia của tất cả dân làng trong làng m Lĩnh, bọn họ nấu chảy lễ hỏi của Hàn Thanh Văn và của hồi môn Lý Uyển Thu mang đến, sau đó mỗi nhà đều được chia một ít, dặn dò nhau ai cũng không được nhắc lại chuyện này.

Chuyện trôi qua không bao lâu, chú hai nhà họ Hàn trở về, khi biết được chuyện này đã vô cùng giận dữ, nhưng trước hàng trăm hộ gia đình của làng m Lĩnh lại không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Ông bèn hóa trang giả thành đạo sĩ tha phương. Khi tới làng m Lĩnh, ông nói cho bọn họ biết với vẻ thần bí, có cô dâu quỷ làm loạn ở đây, cần phải nhanh chóng diệt trừ tận gốc.

Làng m Lĩnh cảm thấy có lỗi nên họ đã bố trí đội hình trong nhà thờ của tổ tiên theo sự sắp xếp của chú Hàn và đặt t.h.i t.h.ể của Lý Uyển Thu ở đây.

Nhưng đội hình này hoàn toàn không phải là trấn áp, mà là tu luyện yêu ma, trong nhà thờ Tổ của làng m Lĩnh có hương khói càng thịnh, thì oán hận của Lý Uyển Thu càng lớn.

Cuối cùng, oán hận tích tụ cuối cùng cũng bùng phát vào một năm sau, và cũng xảy ra mọi chuyện sau đó.

29

Tôi thở dài, không ngờ lai lịch của cô dâu quỷ lại đáng thương như vậy.

Nhưng nghĩ đến bóng dáng lần cuối cô ấy rời đi với Hàn Thanh Văn, Lý Uyển Thu cho dù đã hóa thành lệ quỷ vô tri vô thức nhưng vẫn nhớ tới Hàn Thanh Văn.

Trước khi ch.ế.t Hàn Thanh Văn còn mang theo đồng hồ quả quýt của Lý Uyển Thu, cho dù đã c.h,ế.t bao lâu, thành cô hồn dã quỷ rồi, vẫn không muốn rời đi, kiên trì chờ đợi để được gặp lại cô ấy.

Cuối cùng bọn họ nắm tay rời đi, chắc cũng có thể an giấc ngàn thu rồi.

Tôi vẫn tò mò vì sao lúc tôi làm NPC còn có thể nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.

Dương Văn chỉ nói không biết, sau đó thừa dịp anh ấy không ở đây, Chung Hạo liền lén nói cho tôi biết:

“Dương Văn vừa thấy em đã sử dụng 『 trí mạng thế thân 』, có thể giúp em ngăn cản một lần tổn thương trí mạng, giữa hai người có sự kết nối, lúc này em mới có thể nghe thấy tiếng thông báo.”

Thấy Dương Văn còn giữ kín chuyện này, dáng vẻ như bảo vệ bí mật nên tôi cũng không muốn vạch trần anh ấy.

Cơ thể của tôi không có vấn đề gì khác, chỉ là đã hôn mê lâu rồi thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là xuất viện.

Vào ngày xuất viện, Hồng Lỗi và Hồ Tiểu Tuyền tới bệnh viện thăm Miêu Giai Giai đang hôn mê, thuận tiện đến tiễn tôi.

Sắc mặt của Hồng Lỗi không ổn lắm, chắc vì chuyện của Miêu Giai Giai nên trong lòng anh cũng cực kỳ khó chịu.

Dương Văn hỏi kế tiếp bọn họ có tính toán gì không.

Hồng Lỗi nhìn tôi, trong giọng nói mang theo vài phần mong đợi:

“Trong trò chơi người chết đều sẽ biến thành NPC, tôi nghĩ có khả năng Giai Giai cũng ở trong thế giới kia, chúng tôi muốn thử xem, xem có thể đưa cô ấy về được không.”

Dương Văn gật đầu, an ủi cổ vũ bọn họ:

“Nhất định là có thể, sau này nếu các anh có yêu cầu gì thì lúc nào cũng có thể đến tìm chúng tôi hỗ trợ.”

Sau khi xuống xe, tôi nhìn căn hộ cao cấp trước mặt, không ngờ ba năm qua trong lúc tôi hôn mê, tên nhóc Dương Văn này lại có tiền như vậy.

Dương Văn đẩy tôi, mở cửa phòng trước mặt ra, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, nói với tôi những lời đã muộn:

“Tô Nhạc, chào mừng trở về nhà!”