Chuyện Kỳ Lạ Ở Làng Âm Lĩnh

Chương 7



Ngoại truyện về Dương Văn:

Tôi và Tô Nhạc lớn lên trong cô nhi viện, ngay cả việc chọn tên cũng rất tình cờ.

Dương Văn, Tô Nhạc.

Ngữ văn, âm nhạc.

Nhưng từ trước đến nay Tô Nhạc không hề để ý đến điều này, cô luôn cho rằng tên của chúng tôi nghe hay hơn nhiều so với mấy người còn lại.

Khi chúng tôi còn nhỏ thấy vui nhất là thời gian lén chạy ra khỏi cô nhi viện, ngồi xổm bên cạnh thùng rác ở cửa sau của cửa hàng bánh ngọt, chờ nhân viên bán bánh vứt bánh mì hết hạn đi.

Đến khi tôi tròn mười lăm tuổi, bố mẹ đẻ tìm thấy tôi rồi đưa tôi về nhà. Tôi không muốn đi theo, nhưng Tô Nhạc khuyên tôi, nói rằng như vậy về sau chúng tôi có thể ở trong một căn phòng lớn.

Vào ngày tôi rời đi, tôi không gặp được Tô Nhạc, sau đó tôi nghe nói rằng cô ấy đã lẻn ra khỏi cô nhi viện, và tôi không còn tin tức gì về cô ấy nữa.

Năm mười chín tuổi, tôi mắc bệnh nan y, bốmẹ ruột luôn viện đủ mọi lý do để ném tôi vào bệnh viện tự lo cho bản thân.

Lúc này Tô Nhạc mới xuất hiện, cô ấy không nhắc gì đến chuyện mấy năm qua mà chỉ dùng số tiền lương ít ỏi kiếm được từ công việc bán thời gian để trang trải chi phí nằm viện cho tôi.

Mãi cho đến có một ngày, Tô Nhạc rất phấn khởi nói cho tôi biết, cô ấy đã có cách để chữa khỏi bệnh cho tôi rồi.

Tôi chỉ nghĩ là cô ấy đang an ủi tôi thôi, nhưng thần kỳ chính là, bệnh của tôi thật sự tốt lên từng ngày.

Nhưng hành tung của Tô Nhạc lại có vẻ thần bí, có đôi khi còn mang theo vết thương, hỏi cô ấy cũng cũng không chịu nói.

Cho đến ngày hôm đó, đột nhiên cô ấy rơi vào hôn mê, ngay cả bệnh viện cũng nói không rõ là nguyên nhân gì.

Tôi cầu nguyện cho bệnh cô ấy có thể thuyên giảm, dù bất kể phải làm gì thì tôi cũng nguyện ý.

Chính là ở thời điểm này, tôi mới biết được rốt cuộc là Tô Nhạc đã làm gì, để bệnh của tôi có thể thuyên giảm.

Tâm nguyện biến thành trò chơi, nghe nói trò chơi này có thể thực hiện những khát vọng mong mỏi nhất trong lòng người.

Tô nhạc đã thất bại trong trò chơi, nên mới lâm vào hôn mê, nhưng không trực tiếp chết đi, mục đích là để thu hút những người thân vào trong trò chơi này.

Tôi biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng vì có thể cứu được Tô Nhạc nên tôi rất vui.

Sau khi tôi vào trò chơi, tôi bắt đầu liều mạng đi qua các thế giới, chỉ vì kiếm nhiều điểm để đổi được nhiều đạo cụ hơn và có thể gặp được Tô Nhạc rồi đưa cô ấy ra ngoài.

Thế giới trong Làng Dương Lĩnh là nơi có cấu tạo luôn biến hóa, có khi là thôn làng thời cổ đại, có khi là điểm du lịch, có khi lại sắp phá bỏ và di dời.

Ta vào đây hai mươi mấy lần, nhưng chưa từng thấy được Tô Nhạc đã c.h.ế.t ở trong thế giới này.

Nhưng tôi đã gặp được Chung Hạo, khi tôi chú ý đến hắn, hắn cũng đã cùng tôi lướt qua làng Dương Lĩnh vài lần.

Chúng tôi kiểm tra nhau một thời gian dài, lúc này tôi mới biết được hóa ra hắn cũng là vì cứu Tô Nhạc.

Hắn nói cho tôi biết, trong lần vào phó bản làng m Lĩnh kia, cũng không phải toàn quân bị diệt, thực ra còn có một người sống sót qua ải, chính là em gái tên Chung Nhiên của hắn.

Trước khi vào thế giới làng Dương Lĩnh, cũng là lúc Chung Hạo vừa mới qua ải một thế giới cấp A nên bị thương nặng, liền nhờ Tô Nhạc bảo về cho em gái mình.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới là thế giới cấp E sẽ kích phát phó bản cấp S, tất cả mọi người không có sự chuẩn bị, nên bị đánh cho trở tay không kịp, gần như toàn quân bị diệt.

Nhưng Tô Nhạc vẫn hoàn thành lời mà cô ấy đã hứa, cứu được Chung Nhiên ra ngoài.

Chung Nhiên lại vì phải chịu sự kích thích tinh thần quá lớn nên bị mất trí nhớ một thời gian, sau khi tinh thần ổn định, nhưng đa số ký ức có liên quan bị thiếu hụt, căn bản không thể hỏi được quá nhiều tin tức.

Nhưng dù vậy, Chung Hạo vẫn quyết định muốn cứu Tô Nhạc.

Hắn nói cho tôi biết, đây gọi là đạo nghĩa, Tô Nhạc hoàn thành lời hứa với hắn, cứu em gái của hắn ra ngoài, nếu hắn biết rõ có khả năng cứu chữa cho Tô Nhạc lại không làm thử, thì đó là trái với nguyên tắc sống của hắn.

Sau đó, chúng tôi hợp tác để vượt qua tất cả các cấp độ của thế giới và cùng nhau trao đổi tất cả các điểm tích lũy để đổi thành đạo cụ.

Điều này khiến chúng tôi không được xếp hạng cao trong bảng xếp hạng như trước, nhưng cũng vừa lúc đúng ý của chúng tôi vì muốn hành động của mình không quá gây chú ý.

Ở lần thứ năm mươi tiến vào làng Dương Lĩnh, tôi đã thấy cô chủ quán trọ.

Cô ấy để chìa khóa lên trên quầy, nói với khách đến là phòng không sạch sẽ, khi thấy bọn họ bị dọa sợ chạy rồi, bản thân còn cười trộm.

Tôi cố lắm mới kìm chế được ý nghĩ muốn ôm cô ấy vào trong lòng, chỉ giả vờ bình tĩnh cầm chìa khóa ở trên quầy.

Nhưng khi quay người lại, không chút do dự sử dụng một đạo cụ có thể giúp cô ngăn cản một lần tổn thương trí mạng.

Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại, Tô Nhạc.

Từ đây chúng ta sẽ không chia lìa nữa.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!