Chuyến Tàu Cuối

Chương 17



Từ bao giờ tôi lại đáng thương đến thế? Không!!!

Tôi luống cuống đưa tay ra che mặt...

Tại sao lúc nào cũng là Dương? Tại sao lúc nào cậu ấy cũng tìm được tôi vào những thời điểm tôi không thích chạm mặt nhất?

- Ngốc quá, Lam Anh! Không sao đâu... Tớ ở đây! - Dương khẽ cốc đầu tôi một cái rồi lau nước mắt trên mặt tôi...

Trước kia chưa có ai mắng tôi như vậy...

Âm thanh dịu dàng này...

 Dương trầm tĩnh ôm tôi vào lòng, rồi khẽ thủ thỉ:

- Đi thôi. Tớ dẫn cậu. Chúng ta cùng về nhà.

...****************...

Chúng tôi bỏ học buổi chiều hôm đó. Dương đưa tôi về nhà. Trong nhà không có ai. Cậu ấy để tôi yên tĩnh trong phòng một mình, rồi đi nấu gì đó dưới bếp.

Tôi không biết, nhưng tôi ngửi thấy mùi cháo gạo thơm thơm. Tôi sờ tay lên cửa kính lạnh ngắt... Chắc là bên ngoài đang mưa. Cũng không khó để tưởng tượng ra, khoảng không mịt mờ trước mặt... chắc chắn vẫn là màn mưa, trăng trắng, mờ mờ... Không phân định được thời gian trong ngày đó...

Bên ngoài có tiếng dép loẹt quẹt. " Tớ vào đó nha" Dương khẽ gọi rồi đi tới bên giường.

- Lam Anh, tớ đem cháo cho cậu đây.

Tôi yên lặng không cử động. Người vẫn đứng cạnh giường, cũng không có động tĩnh. Có lẽ là vẫn đang kiên nhẫn đứng đó.

- Cậu đừng như vậy nữa -Tôi khẽ nói một câu. Dương vẫn không có động tĩnh, vẻ mặt bi thương, dịu dàng của cậu ấy ngay lúc này đây, không cần nhìn cũng có thể mường tượng ra.

- Tớ làm sao mà đừng như vậy?

- Cậu đừng đối tốt với tớ như thế nữa, tớ không cần tới sự giúp đỡ thương hại của cậu.- Tôi mơ hồ nhận ra trên mặt mình sớm đã có nước mắt.- Đừng đối tốt với tớ như thế. Tớ sẽ nghĩ đó là điều hiển nhiên... Thực sự kể cả cậu không xuất hiện, tớ vẫn có thể tiếp tục sống.

Dương vẫn không nói gì.

Mãi sau này tôi mới nhận ra, chính sự cứng đầu và mặc cảm trong lòng đã sớm dày lên, chậm rãi đóng tôi thành 1 lớp bụi mờ. Tôi không muốn dựa dẫm vào ai cả. Dù tôi biết những cái gai trên người đã sớm khiến Dương bị thương. Nhưng tôi vẫn mặc kệ cậu ấy chôn chặt trong những bức tường ngăn cản thế giới của tôi với cậu...

Tôi từ chối sự giúp đỡ dịu dàng của cậu ấy, và cả sự có mặt đúng lúc kịp thời của cậu ấy. Mà không biết rằng, trong vô và nỗi sợ của sự tổn thương, tôi mới chính là người khiến Dương tổn thương đến thế.

- Lam, Anh ý tớ...

- Cậu không cần phải nói!

- Cậu nghe tớ nói một lần, được không?

- Tớ không có gì để nghe cậu cả.

Tôi với tay định chống xuống mép giường, nhưng không ngờ lại bám hụt vào khoảng không. Tôi chới với trượt tay, cả người chao đảo. Dương luống cuống đưa tay đỡ lấy tôi, lòng bàn tay cậu ấy nóng bỏng, có vẻ như là lại lên cơn sốt rồi.

Tôi không còn tâm trạng xem Dương sốt thế nào. Sự lãnh cảm đã khiến bản thân mất kiểm soát. Vùng da thịt lạnh ngắt được Dương chạm vào, chuyển tới nguồn năng lượng kỳ lạ cuồn cuộn chảy ngược lên, thẩm thấu sâu vào từng tế bào.

- Cậu, tránh xa ra một chút, tớ không cần tới sự xuất hiện của cậu!

Tôi dùng sức đẩy mạnh.

Thanh âm thủy tinh vỡ lanh lảnh dội thẳng vào lồng ngực. Tôi giật mình, vô thức quơ tay vào khoảng mờ mịt phía trước tìm kiếm. Dương đưa tay, dùng bàn tay ấm áp của cậu ấy trấn an tinh thần tôi:" Tớ ở đây..."

Tôi nghe âm thanh thủy tinh va vào nhau đục ngầu. Những âm thanh sắc và đục...

Một lát sau, mọi thứ quay trở lại yên ắng. Không còn âm thanh nào nữa.

- Dương? -Tôi hoang mang nghiêng đầu nhìn về phía cậu. Bên cạnh vẫn không có động tĩnh. Tôi hoang mang gọi cậu to hơn, mới thấy tay mình lại được nắm chặt bởi một bàn tay ấm ấm.

- Tớ vẫn luôn ở đây.

- Dương...Tớ...

- Đừng nói gì cả...

Dương chỉnh lại gối cho tôi dựa thoải mái hơn.

- Cậu mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.

Cậu ấy buông tay tôi. Cảm giác ấm áp rời xa...

Tôi cắn môi cố ngăn mình gọi cậu ấy quay lại. Tiếng dép lê loẹt quẹt ra đến cửa, trước khi rời đi còn trầm giọng nói thêm một câu:

- Lam Anh bất kể như thế nào, tớ cũng không phải giống như cậu nghĩ. Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu. Đơn giản như vậy không hề có ý khác.

Cậu ấy rời đi. Tôi không biết vừa rồi mình đã làm gì với Dương nữa. Tôi cứ hết lần này tới lần khác khiến những người yêu thương mình tổn thương bằng sự duy lý tự ti mà nhỏ mọn... Tôi điên cuồng từ chối sự giúp đỡ của người khác, mà không hề bận tâm, rằng, đó mới chính là liều thuốc tốt nhất, hàn gắn những vết thương từ lâu đã nứt toác trong lòng chính mình. Từ bao giờ, tôi đáng thương đến thế...

Vừa muốn được giúp đỡ, lại không muốn được giúp đỡ. Trong vô số lần tranh cãi, chỉ để đẩy người khác ra xa, tôi đã vô tình tổn thương ánh tà dương đẹp đẽ của cuộc đời mình.

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***