Chuyến Tàu Cuối

Chương 27



Hoàng hôn…

Mặt biển màu hồng sóng xô nhè nhẹ…

Tôi và Dương cùng nhau thả bộ trên cát. Những vết chân nông sâu vừa in hằn đã bị sóng liếm, biến mất như chưa từng tồn tại. Gió biển vẫn mát mẻ như hồi trưa trên núi. Dường như vào thu, mọi thứ chuyển động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi dơ tay ra hứng lấy vài giọt nắng cuối ngày. Dương nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bình thản thả bộ trên bãi biển trải dài. Giống như sự vô định của thời gian… Tôi mong chuyến dạo chơi này sẽ không bao giờ kết thúc.

Lúc ngang qua quảng trường bãi biển, mấy cô chú trong câu lạc bộ khiêu vũ vẫn đang hăng say tập luyện. Đài phun nước lấp lánh dưới hoàng hôn. Mây trên trời kéo chồng xếp lớp. Màu hồng của hoàng hôn sẫm lại thành một vùng xanh đặc. Tôi níu Dương lại nhìn về phía mấy cô chú ấy. Những bước chân nhịp nhàng… Âm nhạc du dương…

Họ chỉ mặc những trang phục bình thường thôi. Nhưng trong mắt tôi lại giống như cảnh sắc trong một buổi vũ hội. Ánh sáng rực rỡ chiếu lên võng mạc. Nỗi đau âm ỉ bên trong biến thành cảm giác hân hoan khó tả. Dương nắm tay tôi. Ánh sáng mày hồng chiếu lên gương mặt cậu ấy. Đường nét mơ hồ giống trong mơ. Nhưng âm thanh phát ra lại du dương chân thực:

- Lam Anh, có thể khiêu vũ với tớ không?

- Nhưng tớ không biết khiêu vũ…

- Cậu làm theo tớ!

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Dương đã nắm tay tôi chạy vào giữa vòng người đang hăng say nhảy múa. 1 bước… 2 bước… ban đầu tôi còn sợ giẫm chân Dương. Nhưng chuyển động nhịp nhàng của cậu ấy lại kéo tôi trở nên thuần thục. Tôi dần dần chìm trong bản nhạc da diết… Bước chân nhẹ dần… nhẹ dần…

Cậu đã bao giờ nhìn thấy hộp nhạc vặn dây cót?

Hộp nhạc có 2 mặt trông như chiếc la bàn cổ. Bên trên có 2 con búp bê 1 nam 1 nữ đương say sưa khiêu vũ… Ánh đèn trên mặt hộp nhạc lâu ngày biến thành màu vàng. Để trong bóng tối sẽ biến thành cảnh tượng âm thầm mà rạng rỡ.

Cậu đã bao giờ nghe thấy thanh âm của hộp nhạc cũ?

Vang lên ở 1 nơi rất xa xôi, lại rất gần kề. Sau tiếng vặn cót là thanh âm đồng hồ điểm chuông. Chuông vừa dứt sẽ vang lên 1 bản nhạc du dương. Du dương

Những đốm sáng nhạt nhòa nhảy nhót trên gương mặt.

Hộp nhạc cũ

Thời gian như bước chân có đệm thịt, lẳng lặng nhảy qua trên đầu chúng ta. Khoảnh khắc bên cạnh cậu chất trong đồng hồ cát.

Nhiệm màu đến thế

Nhưng sau 1 hồi chuông ngân.

Không tự chủ mà lẳng lặng tắt ngấm.



Thực ra tà dương có đẹp đẽ và dịu dàng tới đâu, màn đêm và bóng tối đều sẽ đến đúng giờ.

Bản nhạc du dương tới đâu, cũng sẽ lẳng lặng trôi đến cuối… Đến cuối

Chúng ta có thể rơi vào một giấc mơ thật đẹp. Nhưng vẫn sẽ phải trở lại vào ngày hôm sau.

Thế giới quan của tôi

Con ngõ nhỏ xinh đẹp hướng ra phía biển. Dàn hoa giấy nhà ai rủ xuống bức tường gạch ám rêu mốc xanh. 1 chiếc xe đạp dựng bên hông nhà. Hàng rào bao quanh mảnh vườn trồng vài loại rau đậu

Mùi bơ thơm thơm bay tới từ tiệm bánh mì của mẹ. Khảm vào trí nhớ. Trở thành dấu tích của thời niên thiếu xinh đẹp tươi vui

Những điều ấy biến thành thước phim cố nhiên. Xuất hiện trong cuộc đời như thể vốn dĩ phải thế. Nó không hề giống như việc

Mỗi ngày đều có thể gặp Dương đứng trước hiên nhà, nở một nụ cười thật tươi.

…****************…

Tôi nhìn vệt thâm trên mắt Dương, xót xa đoán có lẽ đêm qua cậu ấy lại không ngủ được. Tôi nghe thanh âm lạo xạo trong lòng.

Như có ai lật đổ 1 hộp đinh mũ. Từng chiếc… từng chiếc… rơi lả tả. Găm cả vào ngóc ngách trong lòng.

Tôi biết!

Thời gian không còn nhiều nữa. Khi tôi phát hiện ra chiếc khăn tay nhuốm máu Dương giấu xuống dưới gối.

Không nói. Nhưng chúng tôi cũng tự hiểu ra…

Tôi nén tiếng thở dài, xoay ba lô đưa cho cậu 1 thanh socola để dành.

Bàn tay đưa ra tới nửa chừng.

Không có ai nhận lấy.

Dương ở bên cạnh giống như ngọn núi tuyết mùa hè. Cả người ngã vật sang một bên.

Đầu đập mạnh vào tường. Mặt trượt xuống theo bề mặt thô ráp.

Ánh sáng mãnh liệt trên đầu chiếu xuống. Cậu ấy ở bên trái. Còn tôi đứng bên phải.

Nhưng ánh sáng chỉ có thể chiếu rọi tới chỗ tôi đang đờ ra như pho tượng rỗng.

Nam sinh nằm trong góc tường, bất động như 1 đống tuyết tan…