Chuyến Tàu Cuối

Chương 7



Mẹ tôi nhìn thấy Dương, xót xa 1 phần. Nhưng tôi thấy mẹ vui nhiều hơn. Cả bữa cơm, mẹ cứ gắp thức ăn cho Dương hoài... Mãi tới khi bát cậu đầy ắp, mới chịu tha.

- Dương phải ăn nhiều vào, còn lấy sức trị bệnh, biết chưa? - Mẹ dịu dàng nhìn Dương ăn ngon lành- Thích gì thì cứ nói. Lam Anh nó sẽ dẫn đi ăn. Vùng này gì chứ đồ ăn chẳng thiếu đâu con. Cứ trải nghiệm thật đã nhe.

- Dạ, con sẽ từ từ thử ạ!- Dương cười, cắn trọn miếng thịt gà tươi ngon.

Ăn cơm xong, mẹ phải tới tiệm bánh, nên 2 đứa chúng tôi ở lại nhà với nhau. Dương bảo hôm nay cậu ấy vào bếp trổ tài nấu nướng cho tôi xem. Tôi khoát tay hào hứng. Hôm bữa tôi thử canh xương hầm của cậu ấy rồi.

Rất tuyệt vời đấy!

- Hôm nay tớ làm rau củ cho cậu xem!- Dương cười- Từ giờ tớ sẽ nấu cho mọi người ăn mỗi ngày.

- Cậu làm như tớ không biết nấu ấy.

- Nhưng mà cậu lười he!

Dương cười toe. Cậu ấy vẫn hiền như thế. Tôi kêu ca, rằng tôi ghét rau củ lắm. Cậu ấy lại vỗ ngực mà tự tin rằng, đừng có lo, ăn rau củ tớ làm, cậu không chết mê mới lạ.

- Tớ không ăn đâu- Tôi xua tay cự tuyệt.

- Không ăn cũng phải ăn. Rau củ rất tốt đấy. - Dương lại dịu dàng xoa xoa đầu tôi.

Thế là chúng tôi vào bếp. Tôi giúp cậu ấy lặt rau và gọt cà rốt, xắt nhỏ đậu cô ve. Dù tôi rất ghét rau. Nhưng chỉ cần là cậu ấy nấu, ghét mấy cũng sẽ thử 1 lần.

Dương bày tất cả rau củ vào 1 cái đĩa màu trắng.

- Cà chua màu đỏ, bí ngô màu vàng, đậu cô ve màu xanh... Nhìn trông như bảng màu vẽ ấy nhỉ? Hay mai tớ phối đồ theo mấy màu này! Ngày đầu tiên đi học, mặc thế có vẻ hơi kì ha!

Dương chỉ trỏ hết thứ này tới thứ kia. Tôi nhìn bộ dạng cậu ấy ngây ngô như đứa trẻ đang chơi đồ hàng, thấy rất buồn cười. Dương lấy chiếc nồi lớn treo trên tường, chỗ mà tôi dù cố đến mấy cũng chẳng thế với tới, đổ nước rồi thêm mấy động tác rối mắt nữa, xong xuôi mới cho rau củ vào, bật bếp lên, cuối cùng mới hỏi nhà tôi có cái chậu đất nào không.

Tôi nói có. Rồi chạy đi mang tới 1 cái chậu màu cam nho nhỏ. Dương vui vẻ cầm lấy, xúc đất đổ đầy vào, rồi cẩn thận lấy trong túi áo ra 1 túi zip nhỏ, bên trong có 1 hạt giống.

- Hạt gì đấy? - Tôi tò mò hỏi- Hướng dương à?

- Ừ! Cắn suốt mà không nhận ra hả?

- Tớ có cắn hướng dương đâu. Nhưng cậu mang cái này đi đâu?

- Tớ trồng đấy.

Tôi trố mắt. Tôi biết hướng dương chẳng dễ trồng.Vậy mà Dương lại bỏ công ươm hạt. Liệu rằng... chúng tôi có đợi được tới ngày nó ra hoa không?

- Không dễ. Nhưng chúng ta phải hy vọng. Lam Anh ạ!- Dương dịu dàng xoa đầu tôi, khẽ nói.

Tôi tròn mắt. Không biết như thế nào là hy vọng. Nồi nước sôi bên bếp, nghe có tiếng " xì xì". Tôi buông chùng những câu thắc mắc, cùng Dương quay vào nhà.

Dương kiểm tra cái nồi rồi bảo tôi canh chừng cái nồi đi. Khoảng 5 phút nữa là có rau ăn rồi. Tôi cười, bảo hóng rau của Dương quá chừng. Dương bảo cậu biết làm nhiều món lắm. Sau này cứ từ từ thưởng thức là được.

- Thế thì từ giờ tớ sẽ chăm chỉ ăn cơm đúng giờ. Mà cậu cũng đừng tranh phần của mẹ tớ chứ.

Dương cười, đi pha nước chấm. Tôi ngồi 1 bên nhìn cậu thao tác. Thao tác thế nào tôi cũng không nhớ. Chỉ biết là sau đó, trước mặt tôi có 1 bát nước chấm vàng sánh, thơm mùi chanh. Đĩa rau củ chín tới, lên màu đẹp dịu dàng. Như Dương bảo. Thật giống 1 bảng màu.

Tôi định ra giúp Dương. Nhưng vừa chạm tới cái đĩa đã nhảy lên tưng tưng vì nóng. Dương cười trêu chọc tôi, bảo tôi là đứa trẻ hậu đậu nhất cậu ấy từng thấy. Nhưng vẫn nắm tay tôi, xem vết bỏng thế nào.

Bố xuất hiện trên bậc thềm, vẻ mặt phờ phạc sau ca phẫu thuật kéo dài suốt đêm.

- Hai đứa nấu cơm đấy à?

Dương cười nói lời chào hỏi rồi đặt đĩa thức ăn lên mâm. Cậu lấy lồng bàn đậy lại, sau cùng ra khỏi nhà bếp, đi đến cái chậu đất bỏ dở, tay lấm lem tiếp tục vun vun xới xới.

Bố lấy bát đũa ra xếp đều lên bàn còn tôi đứng nghệt ra trước đĩa rau.

- Thằng bé một mình từ nhỏ nên phải học cách chủ động từ sớm...nấu ăn ngon cũng là điều hiển nhiên thôi con- Bố biết tôi sắp tuôn ra một tràng khen ngợi, bèn cười hiền giải thích- Nhưng bố không cho thằng nhóc này lấn sân mẹ con đâu nhé! Mỗi người nấu cơm một ngày vậy.

- Thế bố con mình chỉ việc hưởng thụ thôi ạ?

- Tất nhiên rồi con gái! - Bố gật đầu rất nhanh. Hôm nay tôi ăn nhiều rau. Món rau ngon kinh khủng. Vì trưng cách thủy nên rau rất ngọt.

- Lam Anh phân biệt đối xử nhá -Mẹ cười trêu tôi- Từ giờ phải giao cho Dương nhiệm vụ nấu rau mới được.

- Vậy con sẽ chăm chỉ ăn rau mỗi ngày- Tôi vừa nói vừa cười hì hì.

Ăn cơm xong, tôi với Dương lại ra vườn, ngắm cái chậu đất.

Hướng dương của chúng tôi liệu có ra hoa không nhỉ? Liệu tôi có đợi được, đến ngày cây ra hoa?

Mọi người xung quanh đều nói với tôi rằng, nhất định tôi phải học cách hi vọng... Nhưng đến khi tôi hỏi lại họ, tôi phải học cách hi vọng như thế nào, lại chẳng ai trả lời cho tôi.