Chuyện Tình 4000 Năm

Chương 44: Sứ giả



Đột nhiên từ bên ngoài, một hồi trống kéo dài vang lên làm cô giật mình, đẩy Kreiss ngã ngửa ra sau.

Cô bật dậy khỏi giường, ngó ra ngoài hóng xem có chuyện gì mà đêm hôm lại khua chiêng gõ trống như thế.

“Ê…ở đây chẳng lẽ mọi người không được ‘ăn cơm trước kẻng’ à?” - cô thầm nghĩ.

“Kreiss, em thấy ở phía xa có một đoàn người đang tới gần. Nhưng sao lai đến vào giờ này?”

Anh chậm rãi tiến lại gần Melly, vùi đầu vào cổ cô hít hà lúc lâu, sau đó nói: “Đó là đoàn sứ giả của Babylon.”

“Babylon? Em không biết nhiều về nền văn minh đó lắm.”

“Nàng không cần để tâm đến họ đâu. Chúng ta tiếp tục việc đang làm chứ?” - Kreiss hôn mạnh vào cổ cô khiến chỗ ấy đỏ ửng lên, hai tay nhấc bổng cô trở lại giường.

“Anh không phải tiếp đón mấy người đó hả?” - cô vòng tay ôm lấy cổ anh.

“Kệ đi. Ai bảo bọn họ đến giờ này.” - anh làm vẻ lười biếng đáp. “Tiếp tục nào.”

Đúng lúc ấy, từ bên ngoài truyền tới giọng của Kelt: “Thưa chủ nhân, bệ hạ cho người tới, nói rằng ngài phải ra tiếp đón đoàn sứ giả đến từ Babylon, bệ hạ đang bận ôm vương phi ngủ rồi.”

Khoé miệng Kreiss giật giật tỏ vẻ bất mãn. Thế quái nào ông ấy được ôm vợ mình ngủ còn anh thì không?

“Ê hê hê…Khi khác nhé, anh iu. Đón khách nhanh nhanh rồi về đây, em đợi.” - Melly cười khoái chí trêu chọc.

“…Thưa, cả công nương cũng phải đi ạ. Bệ hạ nói đây là lần đầu tiên người tiếp đón sứ thần nước khác với tư cách là vị hôn thê của điện hạ.” - Kelt bổ sung.

“Giề? Tôi cũng phải đi á?” - nụ cười vụt tắt trên mặt cô.

Giờ đến lượt Kreiss cười không khép được miệng. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười gấp trăm lần mà!

“Hừ, cười gì mà cười? Còn không mau thay quần áo rồi đi? Anh mặc thế là định quyến rũ ai?” - Melly lén liếc nhìn cơ ngực của anh lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo mỏng khi nãy bị cô phanh ra.

Nào ngờ, anh không biết xấu hổ, dám cởi hẳn áo rồi tiến lại gần cô, đặt một tay cô lên lồng ngực mình, nhoẻn miệng cười: “Còn ai ngoài nàng nữa.”

Cô thẹn quá hoá giận, chỉnh lại trang phục rồi đùng đùng chạy ra ngoài.

Anh thế mà cũng dám ngang nhiên quyến rũ cô! Có điều, mấy cái múi đó sờ chắc tay thật…

Cô giật mình, tự đập mấy cái vào mặt mình. Sao mấy suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu cô vậy? Đều tại Kreiss!

Lyn từ đâu đi tới, đưa cho cô một chiếc khăn lụa mềm mịn, nói: “Công nương, người hãy quấn cái khăn này vào đi.”

Cô tưởng Lyn sợ mình bị lạnh nên mới làm vậy thì liền khua tay từ chối: “Không sao đâu, tôi không lạnh.”

“K…không phải vậy.” - Lyn cụp mắt xuống, hai má đỏ bừng ngượng ngùng, một tay lấy từ trong túi chiếc gương đưa cho cô, khẽ liếc nhìn: “Dấu…dấu vết trên cổ của công nương…”

Từ trong gương, cô thấy cổ mình chi chít những dấu đỏ rải rác khắp nơi, bèn xấu hổ cầm lấy khăn quấn vài vòng quanh cổ, sau đó khẽ nói: “Cảm ơn nha.”

Kreiss lúc này hớt hải vọt ra từ trong phòng, thấy thế, cô liền bỏ đi không thèm đợi luôn.

“Cùng đi đi.” - anh nắm lấy tay cô rồi điểu chỉnh cho nó khoác vào tay mình.

“Bỏ ra coi! Không thích!” - cô giựt tay lại, nhưng anh vẫn cố chấp không buông.

Họ lặp đi lặp lại vài lần, thành ra cô chán quá, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

“Đại điện hạ cùng công nương tiến vào!” - người giữ cửa thấy bọn họ bước tới liền hô lớn, tiếng động đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang hiện diện trong sảnh.

Mọi cặp mắt của đám đông đều đổ dồn về phía bọn họ.