Chuyện Tình Hồng Nhạn

Chương 2



_Edit: Túy Lạc Hoa_

Từ đó về sau, chúng ta thường trước hoa dưới trăng, hắn có thể là thần tiên, nếu không hắn sẽ không không có cánh cũng có thể đi theo ta bay liệng khắp nơi.

Hắn đối với ta rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng ta có thể thấy trong mắt hắn trong nháy mắt lộ ra lệ mang, nhưng là khi ta nhìn sang, trong mắt của hắn lúc nhìn ta cũng chỉ có ôn nhu cùng vui vẻ.

Hết thảy đều rất tốt đẹp, chẳng qua là Lệ Kính Hồ bên rừng đào thật giống như càng ngày càng không có sinh khí, nhất là cái cây kia thường bị ta hái đi những đóa hoa lớn nhất, đậm nhất, cây đào nhìn có sức sống nhất.

Ráng Màu tiên tử đã từng nói, tình yêu là sẽ làm một cô gái trở nên xinh đẹp..

Ta cảm thấy, ta hiện tại trở nên càng thêm xinh đẹp, hoặc là nói, trong tất cả điểu nhân, không có bất kỳ một điểu nhân có phong tư như ta vậy, cái phong tư này cũng không chỉ vì ta có thân phận là công chúa của Hồng Nhạn, ngay cả mẫu phi của ta cũng nói hai mắt của ta thật giống như luôn che một tầng hơi nước, mê hoặc và hấp dẫn, nhưng mà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vui sướng..

Chẳng qua là phụ vương cùng mẫu phi bỗng nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, đối với thay đổi của ta, bọn họ mặc dù có chú ý, nhưng không có tìm hiểu. Điều này làm cho ta thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy có chút thất vọng…

Bởi vì ta luôn ngại chủ động mở miệng nói cho bọn họ biết, ta gặp được một nam tử nguyện ý đi theo hắn tới chân trời góc biển.

Nghĩ đến chân trời góc biển, ta bỗng nhiên cảm giác mình chân chính là bị tình yêu xông làm đầu óc mê muội, dường như ta cùng với hắn giữa trước giờ không có chân chính nói qua đề tài này. Hay nói cách khác, hắn không biết ta là công chúa của Hồng Nhạn, mà ta chỉ biết hắn có thể là tiên nhân.

Không hơn..

Như vậy đương nhiên là không được, lỡ như phụ vương cùng mẫu phi hỏi ta, bảo ta trả lời bọn họ như thế nào đây!?

Khi lần nữa đến nơi chúng ta thường ước hẹn, ta lại thấy được phảng phất như có liệt hỏa đốt qua,

Khi lần nữa chạy tới nơi chúng ta thường ước hẹn sẽ giờ, ta lại thấy được phảng phất bị liệt hỏa thiêu đốt qua, nơi nơi hoang tàn, khắp cả rừng đào, còn có hắn dị thường tiều tụy.

Áo bào màu đỏ cũng không còn khiến hắn phát ra khí thế như ngọn lửa, chỉ có thể khiến sắc mặt hắn càng thêm thê thảm. Mà đôi môi thường gợi nên nét cười của hắn lúc này lại chậm rãi từ trong miệng chảy ra huyết dịch ấm áp.

Hắn- tà mị cuồng phóng, tuấn dật mị hoặc, thật giống như đang muốn bỏ ta đi..

Lòng của ta co rút đau đớn.

“Ngươi... Thế nào?” Ta cảm giác hai tay mình khi đỡ hắn đang run rẩy.

“Không có gì!” Hắn đóng chặt cặp mắt, hết sức thống khổ đáp lại ta: “Bị thương mà thôi.”

“Là ai đánh ngươi thành như vậy?” Vô cùng khó chịu sau là tức giận, ta không khỏi đề cao âm lượng, mặc dù đã có chút nghẹn ngào, cũng lộ ra hận ý..

“Vô dụng.” Ánh mắt của hắn vẫn như cũ không mở ra, chẳng qua là thanh âm lộ vẻ yếu ớt hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Trước kia hắn thường ôm ta khắp nơi chơi đùa, lúc này một chút xíu khí lực cũng không có, cả người xụi lơ ở trong ngực ta, là vô lực như vậy cùng yếu đuối..

Ta rốt cục khống chế không được, bình sinh lần đầu nếm được tư vị nước mắt khổ sở, nước mắt mãnh liệt tuôn trào khiến tầm mắt hoàn toàn mơ hồ. Ta cảm giác mình có chút gần tới ranh giới của sự điên cuồng.

“Ta... Ta nên... Thế nào... Làm sao bây giờ? Ngươi nói, làm sao bây giờ... Mới có thể... Cứu ngươi.” Lời nói có chút không mạch lạc, lại nói ra khỏi, trong lòng ta cảm thấy bất lực cùng bàng hoàng..

“Rất khó... Rất khó... Rất khó...” Hơi thở của hắn vẫn như cũ yếu ớt, lại làm cho ta cảm giác được có một sợi dây dò vào ta, giờ phút này đang lâm vào cái giếng sâu bi thương.

“Ngươi nói... Ngươi cứ việc nói...” Ta đem hắn ôm vào trong ngực của mình, tận lực nâng lên cánh tay lau chùi nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi..

“Linh Lung... Thạch.” Hắn đem một hơi cuối cùng nói ra ba chữ, khiến cho ta cả người chấn động.

Linh Lung thạch là căn nguyên linh khí của Tại Thủy Nhất Phương..

Nhưng là... Vì hắn....