Chuyện Tình Hồng Nhạn

Chương 3



Edit: Túy Lạc Hoa

Khiến Tại Thủy Nhất Phương biến thành địa ngục nhân gian, lúc ngọn lửa đem tất cả mọi thứ đốt cháy hầu như không còn, ta tận mắt thấy phụ vương cùng mẫu phi song song hóa thân thành hoa sen, hòa vào lửa lấy thân trọng tố Linh Lung thạch, thay thế khối kia đã mất. Mà người ta vẫn luôn tâm niệm, không tiếc đem trộm Linh Lung thạch đi cứu, cũng đang trong hỏa diễm cười khoan khoái như vậy.

Một đôi đồng tử huyết sắc, cùng bộ dáng tươi cười cùng tiếng cười tùy ý kia, đem Tại Thủy Nhất Phương hoàn toàn phá hủy!

Ta ở trong tuyệt vọng tiếp tục tuyệt vọng!

Hối hận cùng thống khổ, xen lẫn bị lừa gạt giận dữ, khiến ta ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét..

Ta thống hận ta còn sống..

Ta khinh bỉ mình vì sao không có hóa thân vào lửa kia, có tư cách dùng thân bổ thạch..

Ta ngay cả chết, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!.

Vậy mà, ngay cả chết, ta cũng mất đi tư cách, bởi vì Diêm vương gia căn bản không nguyện ý thu ‘ điểu nhân ’ ngu xuẩn ta đây.

Tiếng sấm trận trận, mưa tuôn dày đặc, khắp thiên địa thành một mảnh sương mù mông lung, tràn đầy mùi hoa, bốn mùa như xuân, trên mặt đất, tiên cảnh như Tại Thủy Nhất Phương không còn tồn tại.

Bị mưa to cuồng bạo cọ rửa chỉ còn lại mùi của bùn đất, còn có những thứ còn sót lại, khó mà tiếp nhận được khắp trời tiêu điều âm u. Mà bầu trời âm u đang lấy tốc độ thần tốc lan tỏa xung quang, giống như một bức tranh thủy mặc, dường như trong thiên địa chỉ còn hai màu đen trắng

Toàn bộ chim thú đã sớm vì cơn mưa to đột nhiên xuất hiện mà tan tác muôn phương, mấy ngàn năm nay, Tại Thủy Nhất Phương chưa từng có một tai họa cùng rối loạn, hôm nay giống như đã trải qua một cuộc hạo kiếp to lớn, khiến cho hoàn cảnh an nhàn bình tĩnh trở nên khắp nơi bừa bãi, giống như một mảnh đất hoang dã bằng phẳng trống trải..

Qua bảy ngày bảy đêm ròng rã, mưa to như trút nước cùng bầu trời tối tăm bao trùm kia bị ánh dương quang phía chân trời đột phá xua tan cùng thay thế, lần nữa khôi phục khí trời vẫn bình thường như trước, bất đồng là Tại Thủy Nhất Phương, Bạch Ngọc điện đã từng nguy nga thần thánh, đã hoàn toàn trở thành phế tích hơn nữa ở trong gió tiêu tán bụi bậm, mà thôi trên dãy núi này lấy Bạch Ngọc điện làm trục tâm, trong vòng ngàn dặm không khí trầm lặng, giống như một chút dấu hiệu của sinh mệnh cũng không có..

Ta cứ như vậy, bị nước mưa cọ rửa bảy ngày bảy đêm, không có người nào để ý ta. Ngay cả ông trời già giáng thiên khiển chi lôi cũng tránh né ta..

Giờ bốn phía, chỉ còn lại ta..

Nước mắt đã khóc khô.

Tất cả cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, sẽ trở nên tê liệt..

Một tiếng than nhẹ....

Thêm một tiếng than nhẹ....

Lại một tiếng than nhẹ....