Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 114: Nữu nữu không biết đỏ mặt



Nói đến cha con Đào Tam gia, sau khi ăn trưa xong hai người từ biệt Phan chưởng quầy và tới Hồ thị y quán thăm Nhị Bảo.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Ai biết vị Hồ lang trung ngày thường vẫn chuyên tâm khám bệnh nay lại đứng dậy tiếp đãi, ném người bệnh cho Hồ Khánh Hoa và mang theo cha con Đào Tam gia vào sân sau nói chuyện.

Hồ lang trung giải thích: “Vốn ta định tự mình tới Đào gia thôn một chuyến nhưng việc nhiều quá chưa thoát thân được.

Nhân dịp hôm nay hai người đã tới thì ta cũng muốn nói chút chuyện!”

Đào Tam gia nhìn Trường Phú một cái, trong lòng buồn bực: “Hôm nay làm sao thế nhỉ, Phan chưởng quầy có việc muốn nhờ, Hồ lang trung cũng có việc muốn nói.”

“Là thế này, ta có người quen là chưởng quầy của dược hành, họ Lý.

Ông ta có một đứa con gái năm nay vừa tròn 16 tuổi, muốn gả cho Vĩnh Lân nên ông ấy tìm người làm sư phụ như ta nhờ giật dây hỏi ý kiến nhà mình xem thế nào!” Hồ lang trung đi thẳng vào vấn đề.

Đào Tam gia vừa nghe nói đến hôn sự của cháu trai là trong lòng đã vui vẻ, miệng nói: “Bởi vì đứa cháu đích tôn trong nhà có chút việc nên chỉ sợ Vĩnh Lân sẽ phải đợi hai năm nữa mới đón dâu được.

Chúng ta sợ chậm trễ con gái nhà Lý chưởng quầy.”

“Cái này thì không sao, Lý chưởng quầy cũng đã biết.

Nếu hai bên đồng ý thì cứ đính ước miệng trước, chờ hai năm sau đón dâu cũng không muộn!” Hồ lang trung cười nói.

Lòng Đào Tam gia vui như nở hoa, liên tục nói phải.

Trường Phú vội huých cha mình một cái để ông ấy đừng có mà hớn hở quá đáng sau đó nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn chưa hỏi ý Nhị Bảo mà cứ thế đồng ý ư?”

Đào Tam gia nghe thế thì lập tức hoàn hồn, trong lòng cả kinh.

Ông còn chưa hỏi tình hình cô nương kia, người ở trấn trên chịu gả con gái cho nông gia có phải vì con gái nhà ấy có vấn đề gì không? Đào Tam gia âm thầm hối hận mình quá lỗ mãng.

Hồ lang trung cười nói: “Cái này hai người cứ yên tâm, con gái của Lý chưởng quầy từ nhỏ ở dược hành hỗ trợ xử lý thảo dược.

Nếu sau này nàng và Vĩnh Lân thành thân thì cũng có thể hỗ trợ hắn cứu người, hơn nữa hai đứa cũng quen biết, Vĩnh Lân cũng đã đồng ý.”

Đào Tam gia và Trường Phú nghe xong mới yên lòng.

Nếu Nhị Bảo đã gặp và còn đồng ý thì hẳn cô nương kia không vấn đề gì.

Hồ lang trung nói: “Nếu hai nhà đều không có ý kiến gì thì chuyện này cứ thế nhé.

Vĩnh Lân, con vào đi.”

Nhị Bảo đỏ mặt đi vào nhà, Hồ lang trung thì đứng dậy chắp tay nói: “Bên ngoài còn nhiều việc, ta xin phép đi trước.

Để Vĩnh Lân trò chuyện tiếp với mọi người!”

Đào Tam gia và Trường Phú cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ.

Hồ lang trung rời đi rồi Đào Tam gia mới cười tủm tỉm lôi kéo tay Nhị Bảo hỏi: “Sư phụ con nói có thật không? Con đã gặp cô nương kia rồi à? Nếu con đồng ý thì hẳn cô nương kia là người tốt!”

Nhị Bảo đỏ mặt không muốn nói nhiều: “Ông nội yên tâm đi, lòng cháu hiểu rõ.”

Đào Tam gia nói: “Nhị Bảo à, nếu con đã đồng ý hôn sự này thì có thời gian đi dược phường hỗ trợ chút!”

Nhị Bảo nói: “Ông nội, nơi ấy có Tam Bảo rồi!”

“Dược hành sư phụ con nói tới chính là Bách Thảo Dược Hành mà Tam Bảo đang làm việc ư?” Đào Tam gia hỏi.

Nhị Bảo gật đầu thế là Đào Tam gia đứng dậy nói: “Tốt, quá tốt, vừa lúc chúng ta đi thăm Tam Bảo luôn.”

Trong lòng mang theo xúc động muốn nhìn mặt cô nương kia nên Đào Tam gia rất gấp gáp.

Chứ không về nhà Lý thị hỏi cái gì ông cũng không biết thì chết.

“Ông nội, ngài có qua đó cũng không gặp được Phục Linh đâu, bình thường nàng đều ở sân sau, rất ít ra ngoài.” Nhị Bảo nói.

Đào Tam gia cười trộm: “Ta chỉ nói muốn đi thăm Tam Bảo chứ có nói muốn nhìn cái gì mà Phục Linh đâu?”

Nhị Bảo nghĩ thầm: Ông nội còn biết trả thù, trêu ghẹo cháu nội nữa.

Nhị Bảo đỏ mặt giao một bao đồ cho Đào Tam gia, “Sư phụ gọi cháu rồi, cháu cũng bận nên mọi người đi đường cẩn thận, cháu không tiễn.”

Cha con Đào Tam gia mang theo tâm tình sung sướng tới Bách Thảo Dược Hành.

Ngoài một tên Tam Bảo lải nhải nói không ngừng thì trong dược hành còn 4,5 người giúp việc khác.

Đào Tam gia nghe cháu nội lải nhải xong thì dặn dò vài câu, thấy sắc trời không còn sớm ông định ra về.

Tam Bảo nói: “Ông nội, từ tháng này trở đi cháu không mua thuốc lá với điểm tâm cho ông nữa.”

Đào Tam gia thổi râu bất mãn hỏi: “Vì sao?”

“Cháu muốn tích cóp tiền mua con lừa cho nhà mình, như thế ông xuống ruộng làm việc cũng nhẹ nhàng, còn có thể cưỡi lừa đi họp chợ!” Tam Bảo nói.

Đào Tam gia vỗ vỗ vai Tam Bảo nói: “Từ từ đi, không cần vội.”

Tam Bảo gật đầu giao hai tháng tiền lương cho Đào Tam gia.

Đào Tam gia đếm đếm rồi nói: “Thằng nhóc thối, tiền có chút xíu!”

Tam Bảo cười hê hê.

Đến giờ hắn cũng chưa nói với người nhà là hắn phải cùng Lý chưởng quầy đi thu dược liệu khắp nơi.

Hắn cảm thấy không cần nói, dù sao cũng chỉ đi tới châu, huyện, Lý chưởng quầy cũng đi vài chục năm rồi, con đường đã quen thuộc như lòng bàn tay.

Cha con Đào Tam gia về đến nhà thì kể chuyện ở trấn trên cho người nhà khiến mọi người đều vui.

Lý thị cười không khép được miệng: “Nhị Bảo nhà ta là đứa có năng lực, không cần ta phải nhọc lòng đã chọn được vợ rồi.”

Trương thị nói: “Nương, bát tự còn chưa hợp, đến lúc ấy nếu không hợp thì chẳng phải sẽ chậm trễ con gái nhà người ta hai năm ư?”

Lý thị gật đầu: “Chuyện này không thể chỉ nói miệng thế được, nếu hai đứa nhỏ đều đồng ý thì ông chọn lúc nào thuận tiện lên trấn trên tìm Lý chưởng quầy nói rõ chuyện mấy đứa nhỏ đi.

Ông mang theo thiếp canh của Nhị Bảo nữa để nhân tiện hợp bát tự luôn.”

Lưu thị nói: “Nương, lần trước chẳng phải Nhị Bảo đã nói là sẽ đợi Đại Bảo cưới vợ trước ư?”

Lý thị cười đáp: “Không sao, ta chỉ hợp bát tự thôi, nếu được thì nói không chừng một năm có thể cưới vợ hết cho cả đám ấy chứ!”

Lưu thị đồng ý: “Rất có khả năng, nương, năm Đại Bảo 20 tuổi nhà ta nuôi thêm mấy con heo đi!”

“Đúng, chúng ta phải làm chuẩn bị trước, vạn nhất bốn thằng nhóc thối đều đón dâu một năm thì bận lắm đấy!” Lý thị càng nghĩ càng vui, nếp nhăn trên mặt cũng lộ hết ra, “Còn Nữu Nữu nữa, con bé cũng 14 tuổi rồi, cũng nên ngó xem có thằng nhóc nhà nào tốt, không thể kém mấy đứa cháu trai này này được!”

Nếu là cô nương khác khi nghe nói đến hôn sự của mình thì đã sớm đỏ mặt nhưng về phương diện này Nữu Nữu lại thiếu một cây gân.

Nàng không hề đỏ mặt, thậm chí còn ra điều kiện với Lý thị: “Bà nội, tốt nhất là tìm người gần một chút, cháu còn muốn được các anh bao bọc che chở!”

Lý thị cười mắng: “Cô nương đã lớn mà không biết đỏ mặt là gì!”

Lưu thị cũng thực bất đắc dĩ.

Đào Tam gia nói: “Bà làm bà nội lại không đàng hoàng còn mắng quả đào nhỏ của nhà chúng ta làm gì!”

Nữu Nữu méo miệng nói: “Ông nội, đừng gọi cháu là quả đào nữa được không!”

Đào Tam gia ha ha vui sướng nói tiếp: “Còn nữa, Phan chưởng quầy nhờ ta hỏi thăm chuyện kia thì mọi người cũng để tâm hỏi một chút.”

Lý thị nói: “Thật không hiểu sao ở trấn trên đang tốt mà ông ấy phải tới Đào gia thôn mua đất xây nhà làm gì.”

“Phan chưởng quầy cũng nhìn xa, có tiền mua đất xây nhà cũng là việc tốt.

Mở tiệm cơm không phải kế lâu dài, có ruộng đồng lòng người mới kiên định.” Đào Tam gia tiếp lời.

“Trong thôn chúng ta cũng không nghe nói có ai muốn bán đất, nếu không giữ được đất đai thì đời sau uống gió Tây Bắc à!” Lý thị than.

“Trước cứ tìm hiểu đã! Có mấy nhà ít lao động hẳn cũng sẽ muốn bán một chút.

Có thể hỏi thăm cả thôn bên nữa, chuyện Phan chưởng quầy nhờ ta vẫn phải tận tâm tận sức làm.

Đại Bảo được ông ấy quan tâm nhiều năm, đây là lúc chúng ta trả nợ ân tình!” Đào Tam gia nói.

“Cha, Phan chưởng quầy nói muốn mua miếng đất ở cửa thôn, chuyện này có cần đi hỏi tộc trưởng không?” Trường Phú hỏi.

“Cái này thì không cần hỏi, đó là đất vô chủ, Phan chưởng quầy muốn mua sẽ tự tìm quan nha làm thủ tục.

Nhưng kể cả thế ông ta vẫn phải nộp thuế, lập hồ sơ trên quan nha thì mới có giá trị!” Đào Tam gia nói, “Ta chỉ hỏi thăm tin tức hộ, nếu Phan chưởng quầy thật lòng muốn mua đất thì cũng sẽ tìm người môi giới.”

Lý thị xen vào: “Nhà ta cách cửa thôn cũng không xa, ông nói xem nếu Phan chưởng quầy thật sự vào Đào gia thôn ở thì chẳng phải sẽ thành hàng xóm của chúng ta ư?”

Đào Tam gia không cho là đúng: “Người ta nghĩ sao ta không biết, cứ lo việc của mình là được.”

Lúc này, Ngũ Bảo ghé bên cửa reo lên: “Tứ ca, Đại Hoa và Hoàng Hoàng đánh nhau rồi.”

Tứ Bảo cười ha hả đi qua bế Ngũ Bảo lên ném cao cao và nói: “Hai cái cục than đen kia cả ngày chỉ biết đánh nhau! Xem tứ ca xử lý tụi nó nào!”

Nữu Nữu cũng chạy theo.

Sân mới rất lớn, lại liền làm một với nhà cũ nên con mèo đen Đại Hoa và con chó đen Hoàng Hoàng đang đuổi nhau chạy khắp nơi.

Con chó này là Tứ Bảo bắt về từ nhà Xuyên Tử và vẫn đặt tên là Hoàng Hoàng.

Hiện tại nó đã nửa tuổi, lớn lên tròn vo béo ú, trên mông là một cái đuôi cong cong, chỉ cần nó vui là sẽ vẫy liên hồi.

Gần đây Hoàng Hoàng rõ ràng có hứng thú với Đại Hoa, nó luôn cố ý xông tới mỗi khi Đại Hoa đang li3m lông khiến con mèo sợ quá nhảy dựng lên, hai chân trước không ngừng cào cấu Hoàng Hoàng.

Hoàng Hoàng ngốc nghếch cho rằng Đại Hoa đang chơi với nó nên lập tức gâu gâu chạy vòng về tiếp tục nhào về phía Đại Hoa.

Tiểu Ngọc Nhi đang cầm gậy răn dạy hai cục than đen kia nhưng chẳng con nào chịu nghe lời nàng mà vẫn tiếp tục chạy quanh đánh nhau.

Tứ Bảo bước nhanh tới, sau khi buông Ngũ Bảo ra hắn xách hai cục than kia lên và tách tụi nó ra.

Hoàng Hoàng vẫn sủa gâu gâu cực kỳ vui mừng, Đại Hoa thì xoay vài cái.

Chờ Tứ Bảo buông nó là nó lập tức nhảy vèo lên cây, Hoàng Hoàng cũng chuyển tiếng sủa lên cây.

Nữu Nữu cười nói: “Hoàng Hoàng thực là ngốc, rõ ràng Đại Hoa phiền chán nó thế mà nó cứ dán tới.”

Tứ Bảo gật đầu nói: “Ta thích chó ngốc!”

Ngũ Bảo ôm chân Tứ Bảo hò hét: “Tứ ca, ném cao cao, ném cao cao!”

“Được, chúng ta chơi ném cao cao!” Tứ Bảo lớn lên chắc nịch, tay vớt Ngũ Bảo lên một cái là đã ném hắn lên cao khiến đứa nhỏ cười khanh khách.

Tứ Bảo nói: “Ngũ Bảo, đệ lại béo rồi, sắp bằng Bụ Bẫm lúc còn nhỏ rồi.”

Lúc này một thiếu niên nho nhỏ đứng ngoài rào tre oán giận: “Tứ Bảo ca, huynh lại nói xấu đệ!”

Nữu Nữu cười gọi: “Bụ Bẫm, đứng ngoài làm gì, mau vào đây chơi!”

Bụ Bẫm đáp: “Không được, bà nội bảo đệ đi cắt ít dây khoai lang về, cắt xong đệ sẽ qua đây!”

Nữu Nữu vui vẻ nói: “Được, vậy cắt xong qua đây nhé!”

Tứ Bảo rủ rê: “Bụ Bẫm, lát nữa chúng ta chơi cờ đi, Nữu Nữu chơi cờ dở ẹc! Ta chơi với nàng mà chán chết.”

Nữu Nữu tức trợn mắt rồi đuổi theo véo eo Tứ Bảo.

Tên kia cõng Ngũ Bảo trên vai chạy khắp sân để trốn, Tiểu Ngọc Nhi cũng giúp đỡ Nữu Nữu đuổi bắt Tứ Bảo thế là khắp sân đều vang tiếng bọn nhỏ cười.

Bụ Bẫm nhìn mà thèm, hắn cũng muốn chơi, nhưng trên lưng còn đeo cái sọt không vì thế hắn đành cõng sọt ra ruộng khoai lang..