Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 115: Nhà có cô nương mới lớn



Đảo mắt đã tới tháng chạp, trong thôn có mấy nhà làm tiệc cưới, trong đó Nha Nha là người đầu tiên.

Nữu Nữu thêu một bộ chăn uyên ương hí thủy làm quà rồi hai cô nương ôm nhau khóc sướt mướt chọc cho mọi người cười lăn ra.

Người ta thường nói khóc gả vì thế khóc lóc chính là cát lợi.

Tiếng pháo bùm bùm truyền tới từ cửa thôn, đội ngũ đón dâu đã tới.

Nha Nha được em trai cõng ra khỏi phòng, bà mối đi bên cạnh vui mừng nói chuyện rồi đỡ tân nương lên kiệu.

Chiêng trống gõ vang, kèn sáo tưng bừng, tân lang quan Tần Tiểu Hổ đeo lụa đỏ, mặt cũng đỏ đi ở phía trước đội ngũ đón dâu.

Rốt cuộc hắn cũng cưới được cô nương mình thích vì thế nụ cười trên mặt hắn là nụ cười hạnh phúc tận đáy lòng, thật khiến người khác ghen tị chết đi được.

Tứ Bảo và Đản Đản giúp đỡ nâng của hồi môn, Nữu Nữu giúp đỡ lấy một ít đồ vật, cả ba đi phía sau đoàn đưa dâu.

Hôm nay Nữu Nữu mặc một thân váy bông màu hồng nhạt, cổ áo và cổ tay áo cùng làn váy thêu đầy những cành mai tôn lên màu da trắng hồng của nàng.

Đôi mắt nàng cười như trăng non, cái mũi nho nhỏ chọc người yêu, môi anh đào phấn nộn, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Trong đội ngũ đón dâu có vài thiếu niên liên tiếp quay đầu, ai chạm phải ánh mắt Nữu Nữu cũng lập tức đỏ như gan lợn khiến mọi người xung quanh cười vang.

Ngược lại Nữu Nữu nhìn thấy mấy kẻ kia lại chẳng có cảm giác gì, cũng chẳng đỏ mặt mà vẫn nghiêm túc cầm mấy món của hồi môn đi trong đoàn người.

Đám thanh niên rước kiệu phía trước lắc lư không ngừng.

Đản Đản đau lòng chị gái nên cực kỳ không vui, hơn nữa còn có vô số kẻ rảnh rỗi quay đầu nhìn trộm Nữu Nữu khiến hắn càng không vui.

Vì chút cảm xúc không rõ ràng lúc trước nên với Nữu Nữu hắn vẫn có thái độ không thể nói rõ, thấy người khác nhìn lén nàng hắn sẽ cố tình chắn trước mặt ngăn cản.

Đương nhiên còn có kẻ khác không vui, đó là Tứ Bảo.

Hắn trực tiếp kéo Nữu Nữu ra phía sau mình, dùng thân thể cao lớn ngăn cản ánh mắt hoài xuân của đám thiếu niên kia.

Tới Tần gia thôn rồi mọi người ở lại ăn tiệc sau đó quay về.

Người bạn chơi cùng từ nhỏ tới lớn đã gả chồng khiến lòng Nữu Nữu cảm thấy mất mát.

Cô nương hung dữ hay đuổi đánh mình từ nhỏ nay gả chồng nên lòng Tứ Bảo cũng mất mát.

Người chị gái từ nhỏ đã che chở bảo bọc hắn nay đã gả cho người ta nên trong lòng Đản Đản càng mất mát hơn.

Vì thế dọc đường về ba người đều rầu rĩ không vui.

Hiện tại Nữu Nữu đã có phòng riêng, lúc này nàng nằm trên giường tiếp tục thương tâm: “Nha Nha gả chồng rồi, vậy mình cũng sắp phải gả chồng đúng không?”

Lưu thị vào nhà thấy con gái ảm đạm thất thần thì cười và ngồi xuống mép giường hỏi: “Thấy Nha Nha gả chồng nên con cũng muốn gả cho người ta hả?”

Mắt Nữu Nữu đỏ lên nói: “Nương, con không muốn gả chồng, con không muốn rời xa mọi người, không muốn rời nhà!”

Lưu thị đưa khăn tay cho Nữu Nữu và cười nói: “Cô nương ngốc, làm gì có nữ nhân nào không lấy chồng chứ!”

“Nhưng con không muốn xa mọi người! Một năm chỉ gặp được một, hai lần, như thế con sẽ nhớ mọi người chết đi được!” Nữu Nữu tiếp tục khóc.

“Vậy nương tìm cho con một nhà gần đây, như thế một ngày con về nhà mấy lần cũng được!” Lưu thị cười nói.

“Gần nhất chỉ có Phùng gia thôn, nhưng nơi ấy cũng cách đây cả ngọn núi, con vẫn thấy xa!” Nữu Nữu bất mãn nói.

“Cô nương ngốc, nương nhất định sẽ tìm một người thích hợp, như vậy con gả qua sẽ không nhớ nhà nữa!” Lưu thị cười.

Nữu Nữu đưa trả khăn tay cho mẹ và quay người đi.

Lưu thị bám vào người nàng rồi dò nhìn sắc mặt sau đó cười hỏi: “Đây là thẹn hả?”

Nữu Nữu xoay người lại tức giận nói: “Ai thẹn thùng? Con tức giận!”

Lưu thị cười nhéo cái má phồng lên của Nữu Nữu, ai biết nàng lại đột nhiên thấy bụng quặn lên, phía dưới như có cái gì đó chảy ra.

Nữu Nữu vội vàng đè bụng lại và nói: “Nương, con đột nhiên đau bụng quá!”

Lưu thị cũng bị dọa sợ và vội hỏi: “Có phải do ăn đồ linh tinh trong tiệc rượu không?”

“Con chạy tới nhà xí một lát!” Nữu Nữu nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng rất nhanh nàng đã khóc lóc quay lại, bộ dạng nước mắt lưng tròng kia dọa cho Lưu thị sợ trắng mặt.

Nàng ta vội hỏi: “Sao vậy? Sao lại khóc, đừng dọa nương!”

“Nương, con sắp chết rồi!” Nữu Nữu khóc ròng nói, “Ô ô, con không muốn chết, con luyến tiếc mọi người!”

Mặt Lưu thị tái nhợt, miệng hỏi dồn dập: “Con làm sao, cái gì mà chết? Rốt cuộc thế nào?”

“Chảy rất nhiều máu, ô ô!” Nữu Nữu khóc ròng nói.

Lưu thị lập tức hiểu ra và bật cười nhéo con gái nói: “Nói nhỏ một chút, cô nương đã lớn mà không biết xấu hổ gì cả.

Con có quỳ thủy thôi, vừa mới có hẳn sẽ đau, con lên giường nằm đi, để nương đi lấy đồ cho con đeo!”

Nữu Nữu chui vào trong ổ chăn, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Nàng đỏ mặt nghe Lưu thị nói về cách dùng miếng vải trong ngày có quỳ thủy sau đó đỏ mặt buộc dây lại.

Lưu thị cười nói: “Về sau con chính là cô nương trưởng thành rồi.

Nữ nhân ấy mà, mỗi tháng đều phải chịu một lần, tới lúc ấy nhất định phải giữ ấm, ngàn vạn không được để bị cảm lạnh.

Lần đầu tiên thường dài một chút, mấy ngày này con nằm trên giường đi, nương sẽ nấu nước đường đỏ cho con.” Lưu thị nói xong đã muốn đi ra ngoài.

“Nương, ngài đừng nói với người khác!” Nữu Nữu đỏ mặt dặn dò.

“Hô hô, con gái ta cũng biết thẹn thùng rồi đó.

Thôi mau nằm xuống đi, không cần lộn xộn.”

Nữu Nữu vẫn không yên tâm: “Nương, đừng nói với ai nhé!”

“Đã biết, xem con xấu hổ kìa!” Lưu thị cười nói sau đó đi tới nhà bếp nấu nước đường đỏ.

Lý thị và Trương thị nhanh chóng biết tin thế là vui vẻ cười tủm tỉm đi thăm Nữu Nữu.

Nữu Nữu xấu hổ rúc trong chăn không ra, lòng âm thầm cả giận: Nương đã hứa không nói rồi thế mà vừa quay đầu đã nói với bà nội và nhị thẩm! Thật là xấu hổ chết đi được!

Lý thị biết Nữu Nữu thẹn thùng thế là cười tủm tỉm nói: “Nữu Nữu nhà ta biết xấu hổ rồi đó, thành cô nương rồi, hô hô! Có thể gả chồng!”

Nữu Nữu trong ổ chăn cắn góc chăn, quỳ thủy đáng ghét!

Mấy ngày sau đó nàng đều nằm trên giường trộm khâu mấy miếng vải để dùng trong lúc có quỳ thủy.

Vốn nàng muốn thêu chút hoa đào, hoa mai gì đó nhưng nghĩ tới cái thứ quỳ thủy này thực phiền chán thế là nàng thêu mấy con muỗi chân dài, dù sao đều là thứ hút máu!

Hoa mai trong viện thật nhiều, cánh hoa và nhụy hoa đều màu vàng, mùi thơm thoang thoảng.

Tứ Bảo hái hai cành hoa mai cho Nữu Nữu cắm ở trong phòng khiến nàng vui vẻ cười híp mắt.

Tứ Bảo nói: “Muội dưỡng bệnh cho tốt, cần gì cứ gọi tứ ca!”

Nữu Nữu đáp vâng thế là Tứ Bảo lại nói: “Ta phải đi đuổi chim chóc đã, Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo không trấn ải được!”

Bên ngoài sân có một đàn chim đang đậu trên đống cây ăn quả, chỉ cần hơi không để ý là tụi nó sẽ sà xuống mổ đống lạp xưởng và thịt khô.

Hiện giờ chỉ có Tứ Bảo ở nhà đuổi chim chóc, Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo cũng có thể giúp đỡ nhưng sau vài lần thì đám chim chóc kia chẳng coi hai đứa nó ra gì.

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo tức trợn hết cả mắt lên.

Tứ Bảo múa may cây gậy trúc buộc vải đỏ và quát: “Đám chim chóc khốn kiếp này cũng biết khinh kẻ yếu cơ đấy.

Xem ra ta phải bắt mấy con nướng ăn mới được.”

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo vỗ tay, vui vẻ nhảy nhót, miệng ồn ào có thể ăn chim nướng.

Nữu Nữu nghe tiếng cười bên ngoài thì cũng muốn ra xem thế nào nhưng Lưu thị nói lần đầu tiên có quỳ thủy nhất định phải dưỡng cho tốt, nếu không sẽ để lại mầm bệnh.

(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Nữu Nữu hỏi mầm bệnh là cái gì thì bị Lưu thị hù dọa: “Mỗi lần có quỳ thủy đều đau đến lăn lộn!”

Nữu Nữu rùng mình một cái, tưởng tượng đến cơn đau mấy ngày trước thế là nàng lập tức từ bỏ mong muốn ra ngoài và ngoan ngoãn nằm trên giường, sớm và tối đều uống một bát đường đỏ với gừng.

Ở ngày thứ mười rốt cuộc cũng hết.

Lưu thị đun một thùng nước ấm đầy tràn, lại bỏ thêm chậu than trong nhà tắm cho con gái tắm rửa thoải mái một phen.

Tắm xong Lưu thị bưng chậu than vào phòng và dặn Nữu Nữu nhanh chân lau khô tóc.

Tiểu Ngọc Nhi hỏi Nữu Nữu: “Đại tỷ tỷ, sao tỷ bệnh lâu thế? Muội và Ngũ Bảo rất muốn chơi với tỷ!”

Ngũ Bảo vươn tay nhỏ quấn tóc Nữu Nữu chơi nghe thấy thế thì vội vàng gật đầu nói: “Đại tỷ tỷ không biết đâu, bọn chim chóc kia toàn bắt nạt đệ và Nhị tỷ tỷ thôi.

Bọn đệ đuổi tụi nó cũng không đi! Tụi nó mổ lạp xưởng thật nhiều lỗ.”

Nữu Nữu cười nói: “Hiện tại đại tỷ tỷ tốt rồi nè, chờ tóc tỷ khô sẽ mang hai đứa đi đuổi chim chóc nhé! Phải đuổi hết đám chim chóc bắt nạt hai đứa đi mới được!”

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đều vui vẻ, hai đôi tay duỗi ra sờ tóc Nữu Nữu.

Từng sợi tóc đen bóng dày mượt lọt qua kẽ tay thế là hai đứa cười tươi rói sau đó dùng sức túm tóc Nữu Nữu khiến nàng đau chảy nước mắt.

Nữu Nữu méo miệng hét: “A! Kéo tóc tỷ đau quá, mau buông tay, bằng không tỷ không chơi với hai đứa nữa!”

Ngũ Bảo cười nói với Tiểu Ngọc Nhi: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta nghịch tóc đại tỷ tỷ rồi hẵng ra ngoài nhé.

Tóc này thật vui, trơn như con cá nhỏ ấy!”

Nữu Nữu trợn mắt hà hơi vào tay cho ấm rồi nhanh nhẹn thọc léc hai đứa kia.

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo cười khanh khách lùi lại thế là nàng vội vàng cứu mái tóc của mình, dùng khăn vải chậm rãi xoa.

Mỗi khi Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo muốn xán đến nàng sẽ duỗi tay thọc léc tụi nó khiến hai đứa cười chảy nước mắt.

Thật vất vả tóc mới khô, Nữu Nữu nhanh chóng túm tóc lại và nói: “Được rồi, tỷ tỷ mang hai đứa đi hái hoa mai nhé!”.