Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 184: Tiệc đầy tháng của tiểu bánh trôi



Ân Tu Trúc nhường phòng ngủ phía đông cho Lưu thị và Đào thị.

Nhưng Lưu thị không ngủ quen giường đất vì thế hắn cố ý lắp thêm một cái giường nữa cho mẹ vợ còn bản thân hắn thì ngủ tạm ở phòng phía tây.

Cứ cách vài ngày hắn sẽ cưỡi ngựa lên trấn trên mua thịt heo và cá trích tươi sau đó thuận tiện ngó ruộng đất của mình.

Cơm ở cữ không cần hắn phải nhọc lòng, đã có Lưu thị cẩn thận chăm sóc, còn có Lý thị thường xuyên chỉ đạo vì thế Đào thị cực kỳ vừa lòng.

Khuôn mặt nhỏ của nàng trắng hồng, so với khi còn là con gái thì có thêm vài phần ôn hòa của người làm mẹ.

Hiện giờ cư sĩ Ân Tu Trúc ở trên núi Tây đúng là đang sống những ngày thần tiên, sáng đi làm ruộng chiều về núi nghỉ tạm.

Ban ngày ngoài trêu đùa con trai hắn sẽ thay áo vải thô và khiêng cuốc xử lý hai mẫu đất của mình.

Nửa mẫu dùng để trồng rau dưa theo mùa, còn lại thì trồng tiểu mạch hết.

Hắn là người phương bắc nên cũng đặc biệt có khiếu làm nông.

Mấy việc như đào đất, làm cỏ, bón phân hắn làm không tồi, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng thường tới hỗ trợ nên hai mẫu đất này cho ra sản lượng không tệ!

Đợi đứa nhỏ đầy tháng hắn mua sẵn cá thịt và đồ ăn rồi nhờ đầu bếp Triệu tới hỗ trợ làm tiệc đầy tháng.

Đào Tam gia chuẩn bị quà phong phú gồm gạo trắng, mỳ, gà đẻ, vải và trà.

Nhà mẹ đẻ của Lý thị, Lưu thị và Trương thị cũng tới tặng quà, Vương Thuận và Lý trưởng quầy ở huyện thành cũng nhờ người mang quà tới.

Còn Phan chưởng quầy ở trấn trên đương nhiên sẽ không thiếu.

Ông ấy chuẩn bị quà cực kỳ thể diện sau đó để vợ mình là Tôn thị tự mình đưa tới, thuận tiện thăm con gái luôn.

Những nhà thân thiết trong thôn như nhà Đại Tần thị, Hứa thị, Triệu thị đều có quà mang tới.

Lúc Ân Tu Trúc và Đào thị thành thân không nhận quà lại mời người cả thôn ăn hai bữa vì thế thôn dân cũng nhớ kỹ tình này mà đưa quà tới.

Đến hôm nay đầy tháng ở sân trước của Ân gia đã bày 15 bàn tiệc.

Đây vẫn là lần đầu tiên người trong Đào gia thôn làm đầy tháng cho con trẻ mà hơn 10 bàn.

Đầu bếp Triệu ra tay trổ tài thế nên tiệc này cực kỳ thể diện, được mọi người gần xa đồng loạt khen ngợi.

Lưu thị cười tủm tỉm ôm Bánh Trôi nhỏ ra dạo một vòng, nhận được bao nhiêu là lời khen cùng chúc phúc sau đó lại ôm về phòng.

Vào tháng 5 đồ ăn không thể để lâu nên Ân Tu Trúc chia cho mọi người mang về nhà.

Đợi tiệc tan mẹ chồng nàng dâu nhà Đại Tần thị cùng người nhà Đào Tam gia mới ngồi xuống chậm rãi ăn cơm.

Ăn xong mọi người thu dọn sạch sẽ nhà cửa bếp núc, bàn ghế được rửa sạch rồi đám Trường Phú, Trường Quý, Tam Bảo và Tứ Bảo vác về trả.

Sau tiệc đầy tháng Lưu thị lại ở thêm 10 ngày dạy con gái chăm sóc đứa nhỏ thế nào.

Bà lại nhớ ra Ân gia không có trưởng bối nên cũng nói với con rể những việc cần chú ý.

Lưu thị quan sát mấy ngày thấy vợ chồng son làm không tệ lắm mới vừa lòng hôn hôn cái mặt nhỏ của tiểu Bánh Trôi rồi xuống núi về nhà.

Ân gia hiện tại có thêm người, lại là một cái bánh trôi mềm mụp, phấn nộn.

Hắn không biết nói, chỉ biết a a, hơn nửa ngày sẽ lăn ra ngủ, lúc thức lại đòi ăn, đi ị, đi tiểu.

Được mẹ thay tã, lau rửa sạch rồi hắn lại lăn ra ngủ!

Đào thị vác các bụng to gần 10 tháng, hiện tại quả bóng nhỏ đã rơi xuống đất khiến nàng hơi không quen.

Nàng lẩm bẩm lầm bầm oán giận với chồng: “Hầy, vẫn là lúc hắn ở trong bụng an nhàn hơn.

Ta ăn no hắn cũng ăn no, ta ngủ hắn cũng ngủ, hiện tại hắn ra đời rồi ta no thì hắn ngủ, ta ngủ hắn lại tỉnh.

Đói bụng khóc, đi tiểu cũng khóc, nói gì cũng không hiểu! A! Tướng công, đã lâu ta chưa có một giấc ngủ ngon lành an ổn rồi!”

Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng và cười nói: “Nuôi con mới biết ơn cha mẹ, hiện tại nàng đã biết cha mẹ nuôi mình vất vả đúng không?!”

Đào thị gật đầu, nhẹ nhàng chọc chọc cái mặt của con trai và nói: “Đúng, thật là quá vất vả!”

Đào thị chọc rất nhẹ nhưng không hiểu sao tiểu Bánh Trôi lại mở đôi mắt tròn xoe như quả nho ra và nhìn nàng sau đó méo miệng muốn khóc.

Đào thị vội bế hắn lên nhẹ ‘a, a, a’ dỗ dành, giọng ôn hòa lẩm bẩm: “Không khóc, không khóc, tiểu Bánh Trôi của nương là ngoan nhất!”

Tiểu Bánh Trôi khóc váng lên thế là Ân Tu Trúc tiến lên ngồi cạnh vợ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ hồng của con trai thế là hắn nói: “Khẳng định là ị đùn rồi! Để ta thay tã cho con!” Nói xong hắn đón lấy đứa nhỏ đặt trên giường rồi vạch tã ra.

Một mùi thật lạ lập tức lan ra khắp phòng!

Ân Tu Trúc đứng dậy bưng chậu nước đến sau đó thay tã, rửa sạch mông cho đứa nhỏ rồi thuận tiện dùng ngón tay gảy gảy con chim nhỏ của hắn và cười nói: “Con trai, lần sau ị đùn thì nhớ rõ phải ừ hữ vài tiếng nhé!”

Đào thị nói: “Hắn còn nhỏ thế sao mà hiểu được!”

Ân Tu Trúc nhanh nhẹn lót tã sạch cho con rồi giao hắn cho vợ: “Nàng ôm con một lát, để ta đi giặt tã!”

Đào thị không đón lấy tiểu Bánh Trôi mà đứng dậy nói: “Vẫn để ta làm đi!” Nói xong nàng cầm cái tã bẩn và bưng chậu nước đi ra ngoài.

Chờ Đào thị giặt xong đi vào thì tiểu Bánh Trôi đã bị Ân Tu Trúc trêu chọc cười khanh khách không ngừng.

Nàng thấy thế thì cũng cười nói: “Tướng công đúng là biết trông trẻ con!”

Ân Tu Trúc đắc ý nói: “Đương nhiên, nàng không xem tướng công của mình là người phương nào à? Trên có thể lên phòng khách, dưới có thể xuống phòng bếp, vác cuốc ôm vợ, còn sinh được con trai!” Ân Tu Trúc vừa nói vừa lắc lư tiểu Bánh Trôi trong tay và cười nói: “Có phải không con trai? Có phải cha rất lợi hại không!” Tiểu Bánh Trôi cực kỳ nể tình mà a a hai tiếng, nắm tay nhỏ nhét vào miệng lôi ra một đống nước miếng.

Đào thị vội vàng lấy vải bông sạch lau tay cho hắn, sau đó lấy một khối vải bông khác gấp lại lót ở cổ hắn và nói: “Cha có lợi hại đến đâu cũng có thể cho con bú sữa hả?”

Ân Tu Trúc nhận thua thế là Đào thị đắc ý ôm tiểu Bánh Trôi và lẩm bẩm nói: “Tiểu Bánh Trôi đói bụng rồi hả? Nương cho con ăn nhé?” Nói xong nàng cũng không kiêng dè anh chồng bên cạnh mà cởi vạt áo cho con ăn.

Đã gần 1 năm Ân Tu Trúc chưa chạm vào vợ.

Lúc trước tuy có Nhị Bảo gợi ý nhưng hắn vẫn lo cho sức khỏe của nàng nên không dám làm gì.

Chờ con trai đầy tháng hắn vốn định đòi lại phúc lợi nhưng mẹ vợ vẫn ở lại thêm nửa tháng nên hắn lại nhịn.

Hiện giờ nhìn vợ ôm con cho bú, trong mắt hắn chỉ có một mảnh trắng nõn, nhưng thằng nhóc kia lại cực bảo vệ đồ ăn, tay ôm lấy không buông.

Ân Tu Trúc nuốt nuốt nước miếng và nhìn sắc trời bên ngoài, cũng may đã tới hoàng hôn.

Ân Tu Trúc vội vàng tới hậu viện làm chút cơm canh, đun nước tắm rồi mới trở lại đông phòng.

Tiểu Bánh Trôi đã ngủ nhưng vẫn ngậm ti không bỏ.

Đào thị cứ vậy ôm hắn mà lắc, Ân Tu Trúc thì nhẹ giọng nói: “Hắn ngủ rồi thì nàng đặt hắn xuống, để ta đi lấy cơm!”

Đào thị gật đầu đẩy miệng tiểu Bánh Trôi ra để lộ cảnh xuân tươi đẹp k1ch thích cả người Ân Tu Trúc run lên.

Hắn càng thêm nhanh nhẹn đi lấy cơm chiều.

Đào thị vốn định ăn thêm một bát nhưng anh chồng giục quá, ánh mắt lại cháy bỏng.

Nàng đương nhiên hiểu ánh mắt kia có ý gì thế là mặt đỏ lên, cũng không rề rà nữa mà buông chén bát mang tới sân sau.

Ân Tu Trúc căn bản chẳng có tâm tư nào mà ăn cơm, mỹ vị mong cả năm đang ở trước mặt khiến đồ ăn trên bàn lập tức trở nên nhạt nhẽo.

Hắn qua loa ăn một bát, thấy vợ đỏ mặt đi sân sau thế là hắn cũng vội vàng thu dọn chén bát và theo vợ tới nhà bếp.

Đào thị múc nước chuẩn bị tắm rửa, còn Ân Tu Trúc thì chủ động hỗ trợ mang nước tắm tới tận cửa nhà tắm.

Hắn lưu luyến không rời xem vợ mình đi vào đóng cửa lại.

Thế này hắn càng thêm nóng nảy, nhanh chân đi vào nhà bếp rửa sạch chén bát sau đó ngồi trên cái ghế nhỏ trước bếp chờ vợ tắm xong.

Một lần này sao mà lâu, giống như còn lâu hơn 10 tháng vợ hắn mang thai.

Rốt cuộc cửa nhà tắm cũng mở ra thế là hắn nhảy dựng lên chạy tới giúp đổ nước tắm.

Đào thị hì hì cười nói: “Ngày thường cũng không thấy chàng vội như thế!”

Ân Tu Trúc cười xấu xa và nhéo vợ một cái: “Ta có vội hay không lát nàng sẽ biết!”

Đào thị giận dữ mắng: “Không đứng đắn!”

Ân Tu Trúc sờ sờ mũi, vội nịnh nọt: “Nàng mau lau khô tóc đi, tuy lúc này là tháng 5 nhưng vẫn phải đề phòng cảm lạnh!”

Đào thị gật đầu và đi về phía trước, chỉ để lại mùi bồ kết nhàn nhạt.

Ân Tu Trúc múc chỗ nước nóng còn lại tới nhà tắm để bản thân tắm rửa sau đó chỉ mặc một cái áo đã đi tới phòng ngủ.

Đào thị đã thu dọn xong và đang nằm cạnh tiểu Bánh Trôi nhìn con trai với ánh mắt ôn nhu.

Ân Tu Trúc nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà đóng cửa sau đó đi tới trước giường nhìn con trai.

Quá tốt, đã ngủ say như con heo con!

Đào thị đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Con ngủ ở đâu đây?!”

Ân Tu Trúc cười cười rồi nhẹ nhàng bế tiểu Bánh Trôi đặt lên giường gỗ ở đối diện.

Cái giường này là để cho mẹ vợ hắn ngủ trong lúc ở cữ, nay hắn vẫn giữ lại cho con hắn ngủ.

Đặt tiểu Bánh Trôi rồi hắn mới buông màn giường sau đó vừa lòng quay lại giường đất..