Cô Ấy Rất Quyến Rũ

Chương 1



Edit: Tròn

Beta: Cải Trắng

Tiết trời bắt đầu vào những ngày hạ chí(1), khi ấy mưa gió đã ngừng, nó khiến cho bầu không khí vốn oi bức của thành phố Hải thêm phần ẩm ướt.

(1)Hạ chí: Tiết Hạ chí theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mùa hè. Theo quy ước, tiết hạ chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 6 và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á.

Lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối, xe cộ qua lại ở trung tâm thành phố đông như mắc cửi, một chiếc Bentley từ ngã tư rẽ vào đường chính.

Dung Thập ngồi bắt chéo chân ở ghế sau, tiện tay tháo kính không tròng xuống, gương mặt xinh đẹp sắc sảo chẳng thể nào át được khí chất lạnh lùng, trong trẻo.

Cô vừa tham gia một buổi tiệc dành cho các doanh nghiệp cách đây một tiếng, bộ lễ phục đang mặc cũng chưa kịp thay. Ban nãy cô có uống mấy ly rượu vang đỏ cộng thêm ngồi trong xe đã lâu nên thành ra giờ đầu óc hơi choáng.

Điều hòa trong xe khá lạnh nên cô khoác thêm chiếc áo vest đen bên ngoài bộ váy dài màu đỏ, hai cánh tay giơ lên lập tức làm lộ làn da trắng nõn.

“Dung tổng, Lâm tổng bên cung ứng vật liệu muốn hẹn gặp chị sáng ngày mai ở Ngự Viên.” Trợ lý ngồi cạnh báo cặn kẽ thời gian cho cô để có thể tiếp tục sắp xếp công việc tiếp theo.

Dung Thập cầm điện thoại lên xem ngày, nghĩ ngợi trong giây lát rồi nói: “Gọi điện cho Hàn tổng, bảo anh ta ngày mai tới Lâm thị.”

“Với cả,…” Dung Thập dựa lưng vào ghế, cơn mệt mỏi của cả ngày dài thoáng chốc bay hơn phân nửa, “Sáng mai chị không đến công ty, em sắp xếp hợp đồng cần ký gấp với bảng kế hoạch đưa qua phòng làm việc Hàn tổng.”

“Vâng, Dung tổng.”

Xe dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư đường. Chợt, cô nhớ ra ngày mai là ngày gì, lập tức báo với tài xế rằng: “Quẹo phải, đi Túy Sắc.”

Là chốn ăn chơi bậc nhất thành phố Hải, Túy Sắc rất biết cách bắt thóp tâm lý giới nhà giàu. Họ kết hợp hội sở cao cấp với quầy bar nhộn nhịp, nghiên cứu kỹ về văn hóa bàn rượu, nhờ thế mà việc làm ăn luôn rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Bốn mươi phút sau, xe tới đích, cuộc sống về đêm ở thành phố Hải cũng vừa mới bắt đầu. Ngoài cửa hội sở người qua kẻ lại đông đúc, loáng thoáng nghe được cả âm thành náo nhiệt ồn ào ở bên trong.

Trước khi mở cửa xe, Dung Thập chỉnh lại áo khoác ngoài, nói với hai người trong xe: “Ở đây chờ tôi.”

Váy đỏ cô mặc trên người dài quá mắt cá chân, phần cổ viền chữ V ôm trọn thân hình, lẫn trong đám đông vẫn là một bóng dáng yêu kiều đầy nổi bật.

Nhưng khí chất của cô lại làm người ta thấy áp lực, kèm theo đó là sự lạnh lùng.

Đi đến cửa chính hội sở thì có nhân viên nhận ra cô, tiến tới chào đón, “Dung tổng, hôm nay chị có đặt trước không?”

Rất nhiều ông chủ thích bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, làm những gì người đó thích, do vậy cô đã đến đây rất nhiều lần.

Hơn nữa chủ hội sở cũng là bạn học thời đại học của cô, bây giờ thường xuyên liên lạc bàn chuyện làm ăn nên cũng xem như có quan hệ tốt.

Cô lắc đầu: “Tôi tìm bà chủ Tô của các cậu.”

Nhân viên nói “Chị chờ em một lát”, sau đó hỏi cầm ống nghe điện thoại bàn lên nói chuyện một lúc, xong mới đáp lại rằng: “Hôm nay có khách đến tầng cao nhất, chị Duẫn đi đưa rượu, chị có muốn lên phòng nghỉ lầu hai chờ một lát không ạ?”

Có thể để cho Tô Thanh Duẫn tự mình đưa rượu chắc là vụ làm ăn lớn lắm. Cô không vội, cũng không làm phiền người khác, đồng ý lời đề nghị của nhân viên.



Trong phòng bao riêng ở tầng hai Túy Sắc, ánh đèn neon đưa bầu không khí lên cao trào.

Bàn karaoke phía trước trống không, trong phòng phát ngẫu nhiên một bài hát tiếng Anh có giai điệu nhẹ nhàng, vài người ngồi quanh chiếc bàn hình vuông, chai rượu rỗng rơi đầy mặt đất.

“Anh Dã, anh ở nước ngoài bốn năm lấy bằng tiến sĩ gì thế?” Người phụ nữ duy nhất trong phòng uống một hớp nước chanh, cười nhạo người đàn ông ngồi chéo đối diện.

Tưởng Hạc Dã ngồi đó với vẻ mặt uể oải, ngón tay thon dài nắm lấy ly rượu. Nghe Liễu Nại Nhất hỏi, anh nhướng mày, thờ ơ nói: “Tôi không có năng lực đấy.”

Giọng anh đượm vẻ lười biếng. Nói xong, anh nghiêng người về phía trước, vắt một tay lên lưng ghế sofa, ánh đèn chiếu vào mặt anh làm lộ rõ sự sắc bén.

“Sang đấy học hai năm không lấy được bằng tốt nghiệp, ông già trong nhà buông lời tàn nhẫn, bảo là không tốt nghiệp được thì đừng có về.” Giọng nghe chả có tí sức sống nào.

Lúc đó cha rất kiên quyết, nên Tưởng Hạc Dã bị bắt học lại hai năm.

Đến nay, anh 29 tuổi “thành tài” về nước, bạn bè bên cạnh đa số đã thành gia lập nghiệp.

Trong đám này, người kết hôn sớm nhất là Cố Nhượng, cũng là người đang ngồi cạnh anh tập trung nhắn tin với vợ. Tưởng Hạc Dã liếc mắt, cười nhẹ: “Giờ cậu ta lúc nào cũng thế này à?”

Lúc anh chưa ra nước ngoài, Cố Nhượng là người ham chơi nhất trong đám bọn họ, bây giờ kết hôn rồi ngược lại còn thủ thân như ngọc.

Liễu Nại Nhất nhìn Cố Nhượng xong dời mắt dời mắt sang màn hình điện thoại của anh, cười giễu cợt: “Thế chưa là gì đâu. Nếu không phải biết cậu mới về nước, muốn tụ tập một chút thì cả nhóm này chả ai lôi được cậu ta đi.”

Cố Nhượng nghe thấy ngẩng đầu. Anh có bề ngoài khác hoàn toàn Tưởng Hạc Dã, khí chất nhã nhặn, vẻ đẹp không hề mang tính công kích.

Sở hữu một giọng nam trầm, tràn đầy lôi cuốn: “Nói mới nhớ, tôi vừa dự đám cưới của Lâm Mộng Tịch tháng trước.”

Dút câu, tiếng người nói chuyện trong phòng im bặt, chỉ còn lời hát bài tiếng Anh vang vọng.

Tuy đã bốn năm trôi qua nhưng “bạn gái cũ” vẫn là một chủ đề hết sức nhạy cảm.

“Lâm Mộng Tịch?”

Người trong cuộc lặp lại cái tên một lần nữa. Trình Thành ngồi bên cạnh Liễu Nại Nhất nãy giờ không lên tiếng vội hòa giải: “Cố Nhượng, chuyện đã qua lâu rồi, cậu nhắc lại làm gì?”

“Thế Lâm Mộng Tịch là ai?” Tưởng Hạc Dã nhìn hai người còn lại muốn nói lại thôi, quay qua nhìn chằm chằm Cố Nhượng hỏi: “Bạn gái cũ của cậu à?”

Trình Thành vội hòa giải: “….”

Nét mặt Cố Nhượng như muốn nói “mấy cậu toàn lo thứ không đâu”, sau đó anh đặt hai tay lên đùi, bình tĩnh mở miệng nói: “Là bạn gái cũ của cậu.”

Trình Thành sốc muốn rớt quai hàm, đưa tay sờ đầu anh: “Anh Dã, anh bị mất trí nhớ à?”

“Cút đi.” Tưởng Hạc Dã đẩy tay cậu ra, kéo lại cổ áo. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, trông hơi u ám.

Tưởng Hạc Dã không hiểu sao mình phải nhớ bạn gái cũ?

Cố Nhượng biết anh thật sự đã quên, Liễu Nại Nhất ở bên cạnh nhắc: “Trước là hoa khôi học viện Kinh tế đấy.”. Google 𝙩rang này, đọc ngay không q𝒖ảng cáo [ 𝘛 r U m 𝘛 r 𝒖 y e n.VN ]

Hoa khôi? Tưởng Hạc Dã không có ấn tượng gì.

Trình Thành nói chen vào: “Cô ấy đứng top 1 hàng năm.”

Nói đến học tập, Tưởng Hạc Dã không chỉ không có ấn tượng mà còn không có hứng thú.

Mấy giây sau, Cố Nhượng bất thình lình mở miệng: “Lúc chia tay cậu tặng cho cô ấy một căn nhà.”

“Căn nào?” Tưởng Hạc Dã nhướng mày, bắt đầu có hứng thú.

Nhưng bạn gái cũ của anh quá nhiều, tặng quà chia tay cũng không ít, Cố Nhượng nói như vậy, Tưởng Hạc Dã trong chốc lát không nghĩ ra được Lâm Mộng Tịch trông như nào.

“Căn gần vườn cam.”

Tương Hạc Dã: “Tôi nhớ ra rồi.”

Liễu Nại Nhất: “…”

Trình Thành: “…”

Cuối cùng, Liễu Nại Nhất thảy xúc xắc nhằm chuyển đề tài, chưa chơi được mấy ván, Tưởng Hạc Dã đã đứng dậy, cầm bật lửa và điện thoại, bấm một cái lại buông, ngọn lửa tắt trong nháy mắt, nói với giọng lười biếng: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Lầu hai Túy Sắc thiết kế theo hình vòng tròn, Tưởng Hạc Dã biếng nhác đứng tựa vào tường ngoài phòng bao, cúi đầu châm điếu thuốc. Từ góc này của anh nhìn qua vừa hay thấy phòng nghỉ ở hành lang đối diện.

Một nhân viên đi ngang qua làm đổ rượu trên khay, trùng hợp đụng phải người phụ nữ đang đi đến, áo vest bên ngoài của cô bị bẩn, lúc áo bị kéo xuống, mái tóc dài vô tình bị vén lên.

Ánh đèn bên trong hội sở hắt bóng, vẽ đường cong cô trên mặt tường. Cô mặc trên người chiếc váy màu đỏ rượu, xương bướm mới vừa lộ ra lại bị mái tóc dài che mất.

Quyến rũ vô cùng, khí chất cao quý ngấm vào xương tủy.

Tưởng Hạc Dã chăm chú nhìn theo, chờ bóng người biến mất trong tầm mắt anh mới nhận ra điếu thuốc trên tay đã cháy hết một nửa.

Sau khi hoàn hồn, anh dứt khoát bóp tắt tia lửa le lói…