Cô Ấy Rất Quyến Rũ

Chương 7



Edit: Tròn

Beta: Cải Trắng

Đằng trước nơi diễn ra bữa tiệc có một khoảng đất trống. Tưởng Hạc Dã lúc tới đã chọn một chỗ đậu xe khá khuất. Lúc này đây, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, đứng tựa vào cửa xe. Gió đêm thổi qua làm ngọn lửa lóe lên lay lắt không đốt trúng nổi, thế nên anh đành phải đưa tay chắn gió.

Bốn bề lặng ngắt như tờ. Tưởng Hạc Dã cúi đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc còn một nửa, ánh lửa nhảy múa yếu ớt trong bóng đêm, yên lặng cháy. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nhả khói.

Nhớ lại cảnh Hàn Việt đỡ Dung Thập, chẳng hiểu sao anh lại thấy bực bội.

Tưởng Hạc Dã không phải người sống theo cảm tính, ngược lại, mấy năm nay anh luôn biết rõ mình phải làm gì.

Vậy nên sự xuất hiện của Dung Thập là chuyện ngoài ý muốn. Trước khi lý trí bị phá hủy hoàn toàn, anh phải học kiềm chế cảm xúc.

Không cần phải tìm hiểu sâu hơn. Về lâu về dài, có khi cái thu hút anh chỉ là vẻ đẹp choáng ngợp ban đầu.

Tưởng Tri Trầm là người anh trai cùng cha khác mẹ của anh. Mấy năm nay giữa hai người không có xung đột gì lớn là vì ngay từ đầu Tưởng Hạc Dã đã không tranh đoạt, cũng chưa từng thắng anh trai mình cái gì.

Anh không có bất kỳ tham vọng nào với công ty nhà họ Tưởng, nhưng Tưởng Tri Trầm lại là người cực kỳ đa nghi, cho nên từ lúc anh lên trung học đã bắt đầu đi giao du với đám phú nhị đại làm hỏng đời mình.

Rõ ràng chỉ cần đi du học hai năm là có thể về nhưng anh lại dùng dằng ì người kéo dài tới bốn năm. Đôi lúc Tưởng Hạc Dã cảm thấy không tiền đồ như vậy cũng khá tốt.

Thế nên một nửa của anh sau này chỉ có thể là nữ minh tinh gắn mác “bình hoa”, hoặc là một cô chiêu không có bất cứ uy hiếp nào giống mình. Nhưng tuyệt đối không phải là người như Dung Thập, biết tự mình cố gắng, tranh giành.

Người như vậy rất dễ khiến Tưởng Tri Trầm suy nghĩ sâu xa.

Tưởng Hạc Dã đổi bạn gái liên xoành xoạch, đổi nhanh đến mức chính bản thân còn không đếm hết. Những người đó đều có điểm chung là không có bất cứ sự uy hiếp nào, phần lớn thứ họ muốn chỉ là tiền bạc.

Sau khi chia tay thì cho căn nhà với cái xe, làm cậu ấm như Tưởng Hạc Dã vẫn có thể trả nổi.

Mọi người đều có được thứ mình muốn, hợp tác cũng coi như vui vẻ.

Điếu thuốc đầu tiên vừa cháy hết, Tưởng Hạc Dã vô thức muốn châm điếu thứ hai. Nghĩ lại thì, suốt bao nhiêu năm qua, thứ duy nhất anh không khống chế được là cơn nghiện thuốc lá.

Liệu sau này còn có thêm thứ khác không, anh cũng không biết.

Đèn đường bên cạnh đột nhiên sáng lên, anh nghiêng đầu, híp mắt thích ứng với ánh sáng bất ngờ. Giây tiếp theo anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ hội trường đi ra.

Dung Thập tính gọi điện bảo tài xế mang áo khoác đến. Điều hòa trong hội trường phả thẳng vào tay cô khiến nhiệt độ cơ thể cũng giảm theo.

Tưởng Hạc Dã đứng cách đó không xa nhìn chăm chú cô mấy giây, sau đó dập tắt điếu thuốc mới vừa đốt, bước dần về phía cửa.

Rồi liếc mắt nhìn thêm lần nữa…

Ánh mắt anh không dừng trên người cô quá lâu. Anh làm bộ như hai người vô tình gặp nhau, đến chỗ Dung Thập mới cười nói: “Sao Dung tổng lại ra đây?”

Dung Thập còn chưa mở miệng, anh đã phát hiện cô ôm cánh tay, làn da trắng noãn phát sáng dưới ánh đèn. Yết hầu Tưởng Hạc Dã khẽ động. Anh chìa chiếc áo khoác mình cầm nãy giờ ra, ngước mắt nói: “Buổi tối lạnh lắm, mặc nhiều một chút.”

Dung Thập không nhận áo mà lịch sự từ chối: “Tôi gọi tài xế tới đưa áo cho mình rồi, làm phiền Tiểu Tưởng tổng quá.”

Cô vạch rõ giới hạn giữa hai người. Ở trong mắt Dung Thập, Tưởng Hạc Dã chỉ là người xa lạ mới gặp hôm nay.

Ai lại tùy tiện nhận áo từ người lạ.

Hơn nữa theo cách nhìn của Dung Thập, Tưởng Hạc Dã là người khó đoán, anh thể hiện một mặt như cố ý, cố ý muốn cho tất cả mọi người phát hiện, trùng hợp là Dung Thập không thích bị người khác dắt mũi.

Bị từ chối nhưng Tưởng Hạc Dã cũng không giận. Anh chậm chạp không di chuyển, cứ đứng yên bên ngoài với Dung Thập. Tầm mấy giây sau, anh nhướng mày, mở miệng nói: “Không nhìn ra Dung tổng còn biết từ chối ý tốt của người khác.”

….

Cuối cùng, để chấm dứt sự giằng co trong yên lặng, Dung Thập đành phải đưa tay nhận áo khoác của anh.

Vừa mặc lên người, Dung Thập đã bị mùi của Tưởng Hạc Dã bao quanh, là mùi thuốc lá lẫn với hương bạc hà. Áo của anh rất to, dài đến đùi cô. Dung Thập chỉnh trang xong rồi nói: “Cảm ơn.”

Tưởng Hạc Dã không nói gì nữa, một mình đi vào bên trong, áo sơ mi biến mất trong tầm mắt làm Dung Thập có ảo giác anh chỉ trùng hợp đi ngang qua giúp một việc.

Không thể rời chỗ quá lâu nên Dung Thập đứng ở bên ngoài hít thở thêm mấy phút rồi đi vào luôn. Lúc về bên cạnh Hàn Việt thì anh đang cụng ly với Lâm tổng, thảo luận việc gia hạn hợp đồng vật liệu. Thấy Dung Thập đến, Lâm tổng cười giơ tay lên, ra hiệu cho Dung Thập: “Dung tổng, đã lâu không gặp.”

Dung Thập tiện tay cầm một ly champagne, lộ nửa cánh tay nhỏ nhắn, “Nghe nói Lâm tổng gần đây đang bàn chuyện lớn.”

“Cô cứ nói đùa.” Lâm tổng uống hai hớp, nói tiếp: “Chúng tôi đều làm ăn vốn nhỏ, sao có thể so với cô.”

Việc hợp tác với Kỳ thị hàng năm đã mang lại cho ông số tiền không nhỏ.

Ba người hàn huyên một lúc khá lâu. Tới khi Dung Thập nghiêng người Hàn Việt mới phát hiện áo khoác trên người cô, kề miệng nhỏ giọng hỏi bên tai: “Đây là chiếc hôm nay cậu mặc?”

Hàn Việt nhớ là không to như vậy, càng nhìn càng giống áo vest đàn ông.

Dung Thập trầm mặc mấy giây, cũng ép giọng trả lời: “Không phải.”

Tưởng Hạc Dã hai tay trống trơn đi vào, Cố Nhượng cũng khó hiểu: “Áo khoác cậu đâu?”

“Tìm giá treo quần áo treo lên rồi.” Anh nhún vai, hơi liếc nhìn Hàn Việt ở bên kia đang thủ thỉ bên tai Dung Thập.

Dáng người hoàn mỹ của cô quả thật không khác gì giá treo đồ di động.

Cố Nhượng: “Cậu tìm được giá treo quần áo ở đâu thế?”

“Gặp trên đường.” Tưởng Hạc Dã nói một câu khá mơ hồ, những người bên cạnh cũng không tiếp tục hỏi.

Cố Nhượng biết, Tưởng Hạc Dã không muốn nói thì chẳng ai cậy được miệng.

Phần còn lại của buổi tiệc, Tưởng Hạc Dã không để ý tới cô nhiều nữa. Phải tới khi gần tan cuộc, lúc kéo nhau ra cửa Liễu Nại Nhất mới hưng phấn nói: “Tuần tới là sinh nhật tôi, tôi mời khách, chúng ta đến Túy Sắc tụ tập đi.”

Bốn năm trước Tưởng Hạc Dã ở nước ngoài, mặc dù có gửi quà về cho cô nhưng người không đến, Liễu Nại Nhất vẫn thấy hơi hụt hẫng.

Liễu Nại Nhất là cô gái duy nhất trong nhóm bọn họ, biết nhau từ sau khi lên đại học, là một cô gái con nhà quan cực kỳ nghiêm túc.

“Lúc đó tôi sẽ giới thiệu bạn trai mình với mọi người.” Liễu Nại Nhất nháy mắt một cái, xong quay ra châm chọc, “Anh Nhượng, lúc đó phải dẫn cả chị dâu đi đấy.”

Trình Thành nghe được nửa câu đầu của cô, ngạc nhiên muốn rớt cằm, “Bạn trai?”

Liễu Nại Nhất nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc, “Là con trai của bạn cha tôi, rất đẹp trai.”

“Nói tóm lại là nhớ đến đấy!”

Tưởng Hạc Dã đứng cạnh từ đầu đến chí cuối chả nói câu nào, chỉ “ừ” một tiếng xem như đồng ý. Lúc sắp về, Trình Thành khoác tay lên vai anh, hỏi: “Cậu nói xem, đến bây giờ chỉ còn hai ta độc thân?”

Tưởng Hạc Dã ghét bỏ đẩy tay cậu ra, mở cửa sau xe, lười biếng mở miệng: “Tớ và cậu không giống nhau.”

“Cậu là độc thân từ trong trứng.”