Cô Bạn Gái Ngọt Ngào Của Thiếu Gia Nhiều Tiền

Chương 57: Dòng son hương hoa Oải Hương tượng trưng cho tình yêu thủy chung son sắc



Tiểu Mễ nhắm mắt lại không dám nhìn nam nhân đang xâm phạm từng điểm kích thích thể người mình. Tự nhiên cô không còn ý định phản kháng nữa. Ôn Dịch Phàm bắt đầu cởi dây thắt lưng, khoá quần cũng được kéo xuống. Vật to lớn của đàn ông cũng cộm lên trong chiếc quần sịp trắng.

"Cô không muốn nhìn sao?"

Tiểu Mễ cô gắng nhắm chặt mặt hết sức có thể, bỏ ngoài tai lời khiêu khích, trong đấu lên kế hoạch thoát thân.

Ôn Dịch Phàm đặt nụ hôn lên đôi môi mềm, đôi tay vuốt ve cơ thể ngọc ngà, bóp nắn hai quả đào tiên vừa tay, dời nụ hôn trượt xuống cổ thon, dịch hai xương quai xanh quyến rũ, ngậm chóp hồng của quả đào, nữ nhân run lên bần bật, phần dưới nụ hoa đã túa mật ướt át ngón tay nam nhân đang tách từng cánh hoa tìm nhụy hoa.

"Um." Tiểu Mễ cảm nhận ngón tay nam nhân đã thăm nhập vào trong khe nhỏ hẹp của mình. Cô cắn ngón kịp chế âm thanh đáng xấu hổ của bản thân.

Điệu bộ này đúng làm anh không kiềm nén được bản thân, mở rộng chân nữ nhân sang hai bên, bắt đầu dùng lưỡi...

"Không được, anh dừng...dừng lại đi!"

"Cô muốn dừng thật sao? Cơ thể cô đang mời gọi tôi chiếm lấy mà."

"Không có, tôi không có!" Đôi gò má ửng đỏ đẹp đẽ. Khiến anh không thể kiềm chế được, dùng tay đặt vật tượng trưng của đàn ông chạm vào vị trí cực âm.

"Đừng...đừng mà...hức hức!"

Khóc sao? Tiểu Mễ khóc rồi sao? Ôn Dịch Phàm chưa kịp đẩy ưỡn về trước đã phải dừng lại. Đứng dậy phủ chăng che thân thể trắng nõn lắm tấm dấu hôn. Khuôn mặt trùng xuống.

"Nín đi, muốn khóc đến lũ lụt nhà tôi hả?"

Ôn Dịch Phàm nói xong xoay người nhặt quần áo rải rác dưới sàn, ném hết lên lavabo. Xả nước tắm hơn 30 phút mới bước ra, lấy quấn ao trong tủ áo thay chỉnh tề.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã là 2 giờ chiều, anh có cuộc hợp quan trọng ở công ty, liền rời biệt thự.

Lái xe trên đường thật sự không thể tập trung được. Trong đầu là diễn cảnh Tiểu Mễ khóc, anh thấy bản thân ghen quá đã làm cô gái anh yêu khóc, sợ tình trạng mất kiểm soát này có ngày cô gái đó sẽ khiếp sợ anh.

Một lúc sau Ôn Dịch Phàm đã ngồi yên vị trên ghế tổng. Đợi đối tác lớn hiện 2h40 chiều.

"Cạch."

Thư ký Trương Hinh đẩy cửa vào bước lại thông báo.

"Dạ! Tổng giám đốc. Giang tổng bận nên cử người đến thay ạ!"

"Thay sao? Không tiếp!" Ôn Dịch Phàm nổi giận đập bàn một cái rầm, Trương Hinh giật mình hỏi lại.

"Tổng giám đốc thật sự không gặp sao ạ?"

Ôn Dịch Phàm liếc hợp đồng trên tay thư ký một lần nữa, rồi buông lời.

"Không tiếp, hợp đồng cỏn con này không cần phí thời gian."

"Vâng ạ!" Trương Hinh xoay người bước ra ngoài, mở cửa ra thì một người đàn ông mặc âu phục màu tím, cao to chuẩn soái ca đứng trước mặt, ngẩng lên nhìn cô thật sự đứng hình.

Lại có một người phong thái mê người ngang ngửa tổng giám đốc của mình sao? Trương Hinh ngẩng ra vài giây rồi lấy lại bình tỉnh quay đầu lại thông báo cho tổng giám đốc của mình.

"Tổng giám đốc. Người đại diện của Giang tổng đến rồi!"

Ôn Dịch Phàm hướng ra cửa, là một người đàn ông khoát trên mình bộ âu phục khí chất nghiêm túc, chứ khuôn mặt mang sự phóng khoáng. Bước đến trước mặt anh, đưa tay lịch sự muốn bắt tay. Ôn Dịch Phàm cảm thấy cảm giác khó chịu trước khi gặp người này đã tan biến. Thuận theo phép lịch sự bắt tay chào hỏi.

"Chào anh, anh là?"

"À tôi là Giang Thừa Tinh, anh trai của Giang tổng. Hôm nay em trai tôi bận, tôi đến thay nó, nhưng có vẻ anh không vui nhỉ?"

Phong thái vừa phóng khoáng xen lẫn điềm đạm. Con người này khó đoán vô cùng. Ôn Dịch Phàm rõ rang bị bắt bài, không chối cãi được câu hỏi hốc búa trên.

"Không có, anh hai Giang tổng thì cũng là một công ty thôi mà!"

Giang Thừa Tinh kéo ghế ngồi xuống bắt đầu phân tích dự án sản xuất mỹ phẩm son môi You Kiss. Ký kết thì bên Tập Đoàn Giang Thị sẽ chạy chương trình quảng cáo. Tìm người mẫu phù hợp đại diện cho dòng son mới này.

"Dừng lại, người mẫu đại diện không cần Giang Thị tìm, bên tôi sẽ đưa người mình chọn vào."

Giang Thừa Tinh có phần kinh ngạc, tuy nhiên cũng không to tác gì cho lắm. Miễn là lợi nhuận thu vào vẫn theo đúng hạn mức đưa ra là được.

"Tôi đồng ý, hợp tác vui vẻ!"

Giang Thừa Tinh ký vào hợp đồng và bắt tay đồng thuận.

Sau khi ký xong hợp đồng, Ôn Dịch Phàm mở máy tính lên lướt xem dòng son bên công ty đang đưa vào dây chuyền sản xuất. Dòng son kem, mang hương thơm hoa oải hương, vỏ son thiết kế sắc tím huyền bí. Ý tưởng này do chính anh nghĩ ra, màu tím còn mang thêm hàm ý thủy chung son sắc.

Ôn Dịch Phàm muốn người phụ nữ dùng loại son này luôn xinh đẹp, thủy chung với người đàn ông của đời mình. Người đàn ông cũng thế hôn vào đôi môi thơm nồng sẽ cảm nhận sự duyên dáng và sang trọng của cô gái mình yêu...

"Giang tổng..."

Nghe tiếng gọi hụt hơi của phụ nữ, Giang Thừa Tinh tay đang đặt trong túi quần âu xoay người lại. Hoá ra là thư ký Trương Hinh đang chạy đến. Đoàn vệ sỹ đi cùng chặn cô gái lại.

"Có chuyện gì nữa sao?"

Trương Hinh ngập ngừng nói: "Giang tổng anh có thể cho tôi xin danh thiếp được không?"

Một vệ sĩ soi từ đầu đến chân cô gái, bèn nói: "Cô gái Giang tổng không có nhã ý kết giao nữ giới đâu."

Dứt lời đoàn vệ sĩ hộ tống Giang Thừa Tinh rời đi. Trương Hinh tức tối siết chặt nắm đấm, lúc này Chung Hân từ xa bước lại trong thấy, liền buông lời mỉa mai.

"Cô lại muốn trèo lên cành cao à! Năm đó hại người chết còn chưa đủ à!"

Trương Hinh trừng mắt: "Chung Hân cô có ý gì?"

Chung Hân bấu chặt cằm Trương Hinh ấn mạnh vô tường hành lang, gằn giọng:

"Cô đừng giả ngu với tôi. Anh trai tôi đến giờ vẫn tự dày vò bản thân về cái chết của ngôi sao hạng A đồng tính đó đấy!"

"Cô nói ai đồng tính?" Giọng lạnh lẽo truyền tới tai hai cô gái ngoái đầu nhìn, thì đằng xa Ôn Dịch Phàm đang tiến lại, khuôn mặt âm u.

"Dịch Phàm em...em."

"Chung Hân cô lại lôi chuyện anh trai tôi ra để làm gì hả? Tôi còn chưa sử tội cô đưa nó vào tiểu thuyết đấy!"

Trương Hinh trông thấy dáng vẻ hung tợn của Ôn Dịch Phàm, cô ta run sợ rời đi nhanh. Chung Hân đứng đơ cứng. Không lẽ Ôn Dịch Phàm biết rõ tình tiết tiểu thuyết Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi là do mình đưa cho Tiểu Mễ.

"Anh nói gì em không hiểu?"

"Cô không hiểu ư..." Ôn Dịch Phàm ngưng lời cười khẩy: "Chuyển thể thành phim rồi đấy, cô liệu cái hồn mình đi."

"Dịch Phàm nghe nói giải thích được không?"

Ôn Dịch Phàm không cần nghe lướt qua Chung Hân một cách vô tình, trái tim cô như vỡ vụng, cô yêu anh rất nhiều, 8 năm dài mỗi một ngày châm thêm một một hy vọng anh sẽ hướng về cô. Ngờ đâu sự xuất hiện của cô tác giả Mễ Mễ đã cướp mất trái tim lạnh giá của Ôn Dịch Phàm.

Chung Hân càng nghĩ càng không cam lòng. Đâu ra cái kiểu là bạn thân mà đi cướp người yêu của bạn mình chứ. Có Hà Tiểu Mễ thì không có Chung Hân, con đường tình yêu không dành cho 3 người.

Chung Hân thơ thẩn ở hành làng hồi lâu, rồi ra xe lái đi vòng vòng cho khuây khoả tâm hồn. Trên đường cô đã trong thấy Tiểu Mễ đi cùng Trầm Di Yến xe họ lướt qua xe cô.

"Khoang đã, đó chẳng phải Trầm nhị tiểu thư Trầm gia sao? Thân với Tiểu Mễ đến thế sao?"

Chung Hân lái xe theo đuôi họ, Trầm Di Yến bất giác nhìn vào gương hậu thấy có chiếc xe đang theo dõi mình, liền nhếch mép một cái, đạp ga phóng nhanh như gió.

Chung Hân cũng không tồi trong việc đua xe, tốc độ xe khác cao rượt đuổi trên đoạn đường vắng, may lúc này chưa phải giờ tan tầm nên xe cộ khá vắng vẻ. Tiếng động cơ hai xe vang in ỏi...