Cô Bạn Gái Ngọt Ngào Của Thiếu Gia Nhiều Tiền

Chương 58: Đánh nhau



Chung Hân cũng không tồi trong việc đua xe, tốc độ xe khác cao rượt đuổi trên đoạn đường vắng, may lúc này chưa phải giờ tan tầm nên xe cộ khá vắng vẻ. Tiếng động cơ hai xe vang in ỏi...

"Két..."

Hai xe thằng gấp chạm nhau tạo ta một tiếng "rầm."

Hai cô gái khí chất kiêu ngạo bước khỏi xe khoanh tay trước ngực tiến lại đối mặt nhau.

Phong cách ăn mặt đối lập nhau, Chung Hân diện váy tiểu thư thanh nhã, thì trái lại Trần Di Yến khoát âu phục tổng tài nghiêm nghị.

Bốn mắt nhìn nhau bắn lửa loé sáng cả bầu trời chiều hoàng hôn. Họ đua nhau hơn ba tiếng đồng hồ, ra đến tận bãi biển Khu Du Lịch Vĩnh Chương.

"Nhỏ tiểu thư kia, muốn cái gì hả?"

Trầm Di Yến trừng mắt giận dữ, khó lắm mới rũ được Tiểu Mễ đi biển chơi, không gian riêng tư hiếm có. Giờ ló đâu ra con nhỏ tiểu thư kỳ đà cảng mũi, không điên tiết mới lạ.

Chung Hân đâu vừa gì, nghe giọng điệu khó chịu của đối phương, đúng là nắng không ưa mưa không chịu, liền nhếch mép nói:

"Tôi muốn phá đám cô đấy!"

"Mẹ nó, Chung Hân cô mấy năm nay không bỏ được cái thói chọc gan người khác à!"

Chung Hân kề tai Trầm Di Yến nói nhỏ: "Tôi thích phá mỗi mình cô đấy!" Kết thúc câu nói là cái cắn nhẹ vào vành tay ửng hồng của đối phương.

"Chung Hân cô dám!"

"Ha ha...tôi cái gì cũng dám, có không dám thượng cô thôi!"

Chung Hân cười cợt tay lướt trên khuôn mặt má phấn xinh đẹp, đôi mi dài cong hút mắt, dừng ngón tay ấn mạnh đôi môi mềm mại. Trong mắt Chung Hân thì cô gái hung thần trước mặt này mang nét đẹp cá tính của hai giới. Nếu Chung Hân không yêu Ôn Dịch Phàm quá nhiều thì có lẽ sẽ lưu tâm đến Trầm Di Yến này.

Trầm Di Yến không tự dưng dưới cơ Chung Hân, mà do bọn họ học chung năm cấp 3 ở trường Trung Học Phổ Thông Xuyên Lân. Là cặp oan gia học đường, Trầm Di Yến trầm tính lạnh lùng. Chung Hân ngổ ngáo chuyên chọc ghẹo, muốn thử cái nết lạnh lùng đó qua nỗi độ nhây của cô không?

"Con mẹ nó, Chung Hân cô bấy lâu vẫn không đổi mới à!"

Trầm Di Yến thẹn quá hoá giận xông tới muốn đấm tan xác con nhỏ chọc điên mình, Tiểu Mễ mở xe chạy ra ôm eo ghị Trầm Di Yến lại.

"Yến Yến thôi mà có gì từ từ nói!"

Chung Hân tay siết chặt cau mày, nghiếng răng rít tiếng: "Yến Yến ư? Thân thiết đến thế sao?"

"Chung Hân cậu không sao chứ?"

Tiểu Mễ trông thấy điệu bộ khó coi của Chung Hân liền hỏi. Trầm Di Yến được phen khiêu khích ngược lại bèn tận dụng. Ôm chặt Tiểu Mễ, nháy mắt khiêu khích.

Quả nhiên có kết quả, Chung Hân đấm ngay vào mặt kẻ khiêu khích. Tiểu Mễ giật mình đẩy Chung Hân ra. Qua lại coi sóc gò má đỏ lên, khoé miệng rỉ máu tươi.

"Chung Hân làm gì vậy? Yến Yến có thù với cậu sao?"

"Không có!"

"Vậy sao đánh cậu ấy?"

"Chướng mắt!" Chung Hân liếc Trầm Di Yến một cái, rồi nắm tay Tiểu Mễ kéo về phía mình.

"Đi về!"

"Này ai cho cô cướp người của tôi hả?"

"Ừ chị đây thích cướp người của khối băng âm khí nhà cô đấy!"

Trầm Di Yến đúng là tức chết với loại ngang ngược này. Cô xưa giờ chưa bị ai mắng nhiếp cỡ này. Trước mắt cô là tiểu thư gì chứ, mẹ nó sôi gan bừng huyết quản.

"Con nhỏ kia, tin tôi đánh cô không hả?"

"Không!" Chung Hân đẩy Tiểu Mễ ra sau, khoanh tay hất cằm buông một chữ nhưng đủ châm ngồi nổ.

Trầm Di Yến xông lên, Chung Hân né qua bên xoay người ôm eo thon nhỏ nhất bổng lên xoay mầy vòng, cười chọc ghẹo.

"Cỡ này đòi đánh tôi sao? Có cái mã thôi...ha ha!"

Trầm Di Yến phản đòn công tay ra sau bóp chiếc cổ xinh xắn, vòng tay ở eo cô nới ra. Cô thuận thế xoay người đè chặt Chung Hân xuống mặt đường nhựa cứng.

"Tôi cho thấy ai được cái mã."

Giằng co lăn qua lật lại, bò càng đủ thế đánh nhau tơi tả...Tiểu Mễ buồn chả muốn nói, cang hoài chả được, thôi để họ quánh mệt nghỉ rồi ngưng chứ gì...

Phòng Vip.

18 giờ 25 phút.

"Sao rồi? Hai người thoả mãn chưa?"

"Xít."

"Ái, nhẹ tay thôi Mễ Mễ."

Sau khi thoả cơn đánh nhau thì người ngợm cả hai tơi tả, mặt mày bầm dập. Tiểu Mễ buông lời hỏi châm biếm, mỗi tay chậm thuốc một vết thương trên mặt hai người đang ngồi chung một chiếc giường. Đau điếng Trầm Di Yến rít tiếng qua kẻ răng. Chung Hân cũng đau la lên bảo Tiểu Mễ thoa thuốc nương tay.

Hai con thú máu nóng vẫn còn trừng mắt muốn nhai đối phương. Tiểu Mễ thoa thuốc xong quay bước ra khỏi phòng, đi dạo trên bờ biển đêm. Đêm xuống ánh trắng sáng in trên mặt biển rất thơ mộng. Nghĩ ngợi chuyện lúc chiều Ôn Dịch Phàm quá đáng với mình, Tiểu Mễ nghĩ phải rời khỏi biệt thự Oải Hương về lại căn nhà cũ. Sống bên hổ dữ có ngày cả xương cũng bị gặm sạch.

[..........]

Phía bên này Ôn Dịch Phàm sau khi công ty tan tầm, quay về biệt thự Oải Hương không thấy người đâu, nổi giận đập phá đồ đạt, sofa lật ngổn ngang.

Hầu gái Tử Nhu bước vào phòng ngủ thấy tới tả, cô âm thầm dọn dẹp, chỉnh trang lại mọi thứ. Ôn Dịch Phàm cứ ném, cô cứ nhặt. Tức mình anh quay qua trừng mắt sắt lẻm nhìn cô hầu gái nhiều chuyện.

"Nói mau Hà Tiểu Mễ đã đi đâu?"

Tử Nhu bình thản trả lời: "Tôi không biết!"

"Tôi mướn cô để chưng à, người đi đâu cô cũng chả để ý."

"Thiếu gia con người không phải có thú, nhốt thế ai chịu nỗi. Tiểu Mễ là tác giả tiểu thuyết online, có cơ hội lên truyền hình, có cơ hội lãnh giải thưởng. Hôm diễn ra lễ trao giải thiếu gia đã làm gì? Đã nhốt cô ấy ở đây. Hôm nay thì ức hiếp ném con gái người ta xuống hồ nước lạnh, lôi lên thì cưỡng hiếp người ta. Thiếu gia anh có tiền thì có quyền tôi không phủ nhận, nhưng nên xem lại cách hành xử của mình."

"Tử Nhu cô đang giáo huấn tôi sao?"

"Tôi không giáo huấn anh nhưng anh xem thứ này vỡ đi rồi có lành lại được không? Anh luôn cho rằng mình đúng, chả cần nghe ý kiến ai. Anh từng nghe ý kiến của Tiểu Mễ chưa?"

Tử Nhu vừa nhặt mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn vừa nói, Ôn Dịch Phàm cũng nhìn thấy số thủy tinh vỡ.

Anh nghiếng răng khó chịu, anh yêu Tiểu Mễ muốn cô ấy sung sướng là sai sao? Viết truyện thì có được bao nhiêu tiền chứ. Chống đối anh làm gì. Ra ngoài để gặp tên khốn Chung Tinh kia sao?

Tử Nhu thu dọn tàn cuộc xong bỏ ra ngoài, Ôn Dịch Phàm ngã lưng lên giường gác tay lên trán suy nghĩ. Anh không hiểu bản thân mình đẹp trai giàu có, tài giỏi, bao nhiêu cô gái mơ ước được gã cho anh. Duy chỉ có người anh yêu lại khinh thường anh sao?

Ôn Dịch Phàm suy nghĩ đến khi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì đã 22 giờ, nhìn giáo giác đúng là người chưa về, bốc điện thoại gọi thì thuê bao.

"Tiểu Mễ thật sự ghét mình rồi sao? Mình lỡ tay làm chuyện * đó thôi, đâu cần cả điện thoại mình cũng không nghe chứ!"