Có Câu Chuyện Nào Hành Hạ Người Ta Đến Ứa Gan Không

Chương 1



1.

Khi bà nội chạy đến bệnh viện, Thịnh Mẫn vừa được đẩy ra khỏi phòng mổ.

Bác sĩ nói: "Thật là mạng lớn, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, cũng chỉ bị gãy xương."

“Chờ thuốc mê hết tác dụng, cô ấy sẽ tỉnh lại. Các người không cần quá lo lắng.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay sang nói với bà nội: "Bà nội, bác sĩ nói em gái..."

Chát một tiếng.

Tất cả những lời sắp nói ra đều bị mắc kẹt trong cổ họng.

Hai má tôi nóng bừng đau đớn.

Mà cánh tay của bà nội run rẩy, một cái tát này dường như đã rút cạn tất cả sức lực của bà.

“Thịnh Tinh, rốt cuộc cô đã làm cái quái gì vậy?!”

Bà nội trừng mắt nhìn tôi. Nghiến răng nghiến lợi, mắt như muốn nứt ra, như thể tôi đã làm điều gì đó sai lầm khủng khiếp.

"Mày cái đồ sao chổi này! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, tránh xa gia đình chúng ta ra! Mày nhất định khắc chết tất cả chúng ta mới bằng lòng phải không?!"

Nhưng tôi cũng là một thành viên trong gia đình mà.

Tôi mở miệng, nhưng không thể hỏi tại sao.

Đây rõ ràng không phải là lỗi của tôi.

"Là em gái vội vàng chạy đến yến tiệc, vượt đèn đỏ..."

Bà nội ngắt lời tôi: "Im đi! Vượt đèn đỏ nhiều người như vậy, đã có mấy người xảy ra tai nạn?! Nếu không có mày, tiểu Mẫn sao lại bị tai nạn!”

Bà ấy không đổ lỗi cho tài xế gây tai nạn, cũng không đổ lỗi do em gái vượt đèn đỏ.

Chỉ trách tôi là người đi cùng xe với em tôi và không làm gì cả.

"Cháu không làm gì cả, cháu cũng không muốn đi cùng xe với em gái, nhưng em ấy nói rằng cuối cùng em ấy đã nhận được giải thưởng này, em ấy rất lo lắng và để cháu đi cùng em ấy..."

Bà nội không nghe tôi giải thích, mà là mở cửa đi vào phòng bệnh.

Trước khi đóng cửa, bà ấy liếc nhìn cánh tay tôi, lạnh lùng nói: “Đừng theo tao vào.”

Tôi đứng ngoài cửa.

Thấy bà nội gọi Thịnh Mẫn một cách ân cần, ngoan ngoãn, cầu xin cô mau tỉnh lại.

Giọng nói nhẹ nhàng và vẻ mặt đau khổ.

Nó hoàn toàn khác khi bà ấy đối xử với tôi.

Trái tim tôi lạnh đi từng ít một.

Máu nhỏ xuống đầu ngón tay, nhuộm đỏ sàn nhà trắng như tuyết.

Cánh tay tôi bị mảnh kính vỡ rạch thành nhiều lỗ lớn, trông rất dữ tợn.

Nhưng vì quá lo lắng cho Thịnh Mẫn, tôi đã ở lại trước phòng phẫu thuật mà không quan tâm đến những vết thương này.

Bà nội đã nhìn thấy nó.

Nhưng bà ấy không thèm quan tâm.

Như bà ấy nói, sao chổi như tôi thì không có quyền kêu đau.

2.

Tôi xuống lầu tìm bác sĩ băng bó, vừa đúng lúc gặp được Giang Yến Tri chạy như điên đến.

Mang trong lòng đầy uất ức tôi nhứ vớ được người chia sẻ:

"A Yến......"

Hắn đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển hỏi ta, " Tiểu Mẫn thế nào rồi?"

Hắn nhìn tôi, cau mày, "Vì sao em không sao?"

Giọng điệu chất vấn như vậy, làm cho tôi giật mình tại chỗ.

Tôi còn tưởng rằng... hắn sẽ quan tâm tôi một chút.

Rõ ràng chỉ cần tuỳ tiện quan tâm một chút...

Uất ức cùng thất vọng dồn nén quá lâu, khiến tôi nặng nề, ép tới tôi không thở nổi.

Giang Yến bất đắc dĩ kêu lên, "Tôi hỏi em đấy! Em nói đi!"

Sống mũi cay cay, tôi cắn môi, không mở miệng.

Sợ vừa mở miệng, đều là sự nghẹn ngào.

Sự im lặng của tôi chọc giận hắn.

Hắn ở phía sau tôi mắng: "Quả nhiên là một ngôi sao chổi! Nếu không phải tại cô! Tiểu Mẫn căn bản sẽ không xảy ra chuyện!

Giờ khắc này, tôi như bị sét đánh.

Tôi còn nhớ, đó là hồi trung học.

Mới vừa lên lớp 10, thành tích của tôi xuất sắc, lúc nào cũng chỉ bài cho bạn học, nhân duyên cũng không tệ lắm.

Không lâu sau, có người bắt đầu gọi tôi là "Đồ sao chổi".

Tôi không để ý, không muốn bản thân quá khổ sở.

Nhưng thế giới của tôi quá nhỏ.

Tôi không có cha mẹ và bà tôi - người đã nuôi dưỡng tôi, chưa bao giờ yêu tôi.

Khi tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã có bạn và có ai đó để nói chuyện.

Trường học chiếm gần như toàn bộ cuộc sống của tôi.

Tôi không thể không quan tâm.

Sau kỳ thi giữa kỳ, các học sinh dựa theo thành tích chọn chỗ ngồi.

Tôi là người đứng đầu và tôi đã chọn một vị trí tốt.

Nhưng không ai chọn ngồi cạnh tôi.

Họ thà từ bỏ vị trí tuyệt vời còn hơn là đến gần tôi.

Chủ nhiệm lớp nhìn ra sự xấu hổ của tôi, cười hỏi: "Làm sao vậy? Vị trí tốt như vậy mà không ngồi? Thịnh Tinh người ta đứng thứ nhất, sau này hỏi làm đề rất tiện.

Có người la hét: "Không dám đâu, bọn em còn muốn sống lâu một chút!"

"Vừa sinh ra đã khắc chết ba mẹ, lúc tròn một tuổi Thịnh gia thiếu chút nữa phá sản. Ngay cả đương gia lão thái thái Thịnh gia cũng chê bạn ấy xui xẻo, không muốn nhận bạn ấy!"

"Bà nội bạn ấy còn mời đạo sĩ đến xem, đạo sĩ kia nói, Thịnh Tinh chính là sao chổi chuyển thế!"

Môi tôi run rẩy, không có cách nào phản bác.

Đó đều là sự thật.

"Khó trách tuần trước tôi xui xẻo như vậy, chính là bởi vì tôi hỏi cô ấy một câu!"

"Người tới gần cô ta đều không có kết cục tốt!"

"Chúng ta đừng nói nữa, cẩn thận nó khắc chúng ta! Vậy thì quá thảm rồi!"

Cả lớp cười vang.

Tôi cố gắng giải thích, "Đó không phải lỗi của tôi! Tôi chưa từng làm gì cả!"

Không ai lắng nghe tôi, họ cười nghiêng ngả.

Đột nhiên một tiếng vang thật lớn.

Là Giang Yến Tri đạp bàn.

"Ồn ào muốn chết!"

"Một đám ngu ngôc, nói cái gì mà sao chổi. Đã là thời nào rồi, con mẹ nó Đại Thanh đã tàn rồi!"

Giang Yến Tri vừa lên tiếng, trong phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.

Giang gia có quyền thế, mà Giang Yến Tri là con trai độc nhất của Giang gia, từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh.

Bình thường không ai dám trêu chọc hắn.

Ngay cả thầy giáo, đối với hành vi trốn học đến muộn của hắn, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà lúc này, hắn xách cặp sách, ngồi ở bên cạnh tôi.

"Này, Thịnh Tinh, sau này chúng ta ngồi cùng bàn."

Lúc nói lời này, mắt hắn mơ màng, tóc cũng rối bù.

Nhưng ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên mặt hắn, mạ lên hắn một tầng kim quang chói mắt.

Tôi thất thần trong nháy mắt.

Khi cả thế giới đều nói xấu tôi, chỉ có hắn đứng bên cạnh tôi.

Cảnh tượng này, tôi đã nhớ rất nhiều rất nhiều năm.

Điều gì đã thay đổi hắn thế?

Tôi không biết.