Có Câu Chuyện Nào Hành Hạ Người Ta Đến Ứa Gan Không

Chương 2



3.

Tôi quay lại nhìn anh ta.

Rõ ràng vẫn là hình dáng lúc đó kia.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đẹp trai đến đáng ghét kia.

Nhưng lúc này, trên người hắn, không còn ánh sáng như lúc đó nữa.

Tôi thì thào: "Tôi còn tưởng rằng, anh và bọn họ không giống nhau.

Vẻ mặt Giang Yến Tri cứng đờ trong chớp mắt.

Không khí im lặng.

Rất nhanh, hắn thu lại thần sắc, cười nhạo, "Tôi vốn cũng cho rằng, đó đều là đồn đãi, nhưng tôi hiện tại không thể không tin, ai ở bên cạnh cô, đều không có kết cục tốt đẹp!"

Hắn biết rõ cách giết tôi.

Lời nói ra, giống như một con dao nhỏ, hung hăng đâm vào người tôi.

"Cô khắc ai cũng không sao, vì sao phải khắc chị Tiểu Mẫn?!"

Tôi có lựa chọn nào sao?

Là lỗi của tôi sao?

Từ khi hiểu chuyện, tôi đã biết, tôi khiến người ta không ưa tôi.

Cái tên tôi nghe nhiều nhất, không phải tên tôi.

Mà là...... Đồ sao chổi.

Càng không có ai thân mật gọi tôi là Tinh Tinh.

Tất cả mọi người đối với tôi tránh còn không kịp.

Ngay cả bà nội tôi, người luôn dịu dàng với Thịnh Mẫn, ôn hòa với những đứa trẻ xa lạ.

Khi nhìn thấy tôi cho tới bây giờ chỉ lạnh mặt, bảo ta ra ngoài, cách xa bà ra một chút.

Sự ra đời của tôi, đánh đổi bằng mạng của đứa con trai nhỏ mà bà yêu quý nhất.

Đó là một đêm mùa đông khắc nghiệt, mẹ đau bụng không chịu được.

Ba lái xe đưa mẹ chạy tới bệnh viện, trên đường có tuyết đọng, xe trượt, lật nghiêng.

Bố mẹ tôi chết trong tai nạn xe hơi đó, chỉ có tôi, được bác sĩ bế ra khỏi bụng mẹ.

Bà nội khóc đếnngất xỉu, tỉnh lại lại khóc.

Tôi yếu đuối, vừa sinh ra đã vào lồng giữ ấm.

Suốt một tháng trời, nội không đến thăm tôi.

Bà ấy không yêu tôi.

Không ai yêu tôi cả.

Giang Yến Tri còn đang trách mắng tôi, "Cậu có biết chị Tiểu Mẫn mong đợi lần trao giải này đến mức nào không, chị ấy đã cố gắng hai mươi năm, cuối cùng mới bước lên bục trao giải này!"

Tôi cười.

Nụ cười lại khó coi đến kỳ cục.

"Là anh đang chờ mong, anh vốn định tỏ tình với cô ấy vào ngày ý nghĩa này mà, đúng không?"

Đột nhiên tôi nhận ra rằng không ai thay đổi anh ta.

Anh ta làm bạn với tôi, chỉ vì tiếp cận Thịnh Mẫn.

Sau khi ngồi cùng bàn với tôi, Giang Yến Tri thỉnh thoảng sẽ đến Thịnh gia tìm tôi chơi.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cùng Thịnh Mẫn nói chuyện trên trời dưới đất, ngày càng thân mật.

Thịnh Mẫn có một khuôn mặt quá xinh đẹp.

Giang Yến bị cô ấy hấp dẫn, tôi không bất ngờ chút nào.

Là tôi quá chậm chạp.

Cho tới bây giờ, mới phát hiện hắn mưu đồ đã lâu.

Hắn chưa bao giờ muốn làm bạn với tôi, người hắn muốn tiếp cận, chỉ có Thịnh Mẫn mà thôi.

Giang Yến Tri tức giận.

"Nếu không thì là vì cái gì? Không thổ lộ với cô ấy, chẳng thổ lộ với cô sao?"

Hắn biết tất cả.

Hắn như thiên thần giáng xuống, đứng ở bên cạnh tôi.

Tôi đã ghi nhớ nó trong nhiều năm.

Đáy lòng tôi bí mật rung động, không nói gì, chỉ chờ đợi.

Hắn biết tất cả.

Giang Yến Tri cười nhạo một tiếng, "Đừng nằm mơ, Thịnh Tinh, tôi thích ai cũng không thể thích cô."

"Người khắc cha khắc mẹ, xứng sao?"

Cho đến khi nước mắt của tôi rơi xuống, hắn mới ngậm miệng.

"Con mẹ nó thật tức chết."

Nói xong câu đó, hắn liền vội vã rời đi.

Tôi ngẩng đầu nhìn sao, nhìn trăng, cứng rắn đem nước mắt trở về.

4.

Tôi trở lại taxi của mình.

Năm 18 tuổi, bà nội cho tôi một khoản tiền.

"Tao nuôi mày đến mười tám tuổi, coi như nhân chí nghĩa tận. Sau này không có việc gì cũng đừng về, tao cũng khó khăn."

Quà sinh nhật mười tám tuổi của Thịnh Mẫn, là một căn nhà lớn ba trăm mét vuông ở trung tâm thành phố.

Mà tôi, chỉ xứng với một khoản tiền thuê nhà.

Lúc nào cũng vậy.

Tôi không cần số tiền đó, tôi tự mình làm thêm.

Tuy rằng sống không giàu có, nhưng cũng đủ sinh hoạt.

Từ đó về sau, tôi cũng rất ít khi trở về biệt thự Thịnh gia.

- ----

Qua hơn nửa tháng, tôi nghe nói Thịnh Mẫn sắp xuất viện.

Bà nội ra lệnh không được cho tôi tới gần họ, sợ tôi xuất hiện, lại mang đến tai họa cho bà.

Cho nên hơn nửa tháng nay, tôi chưa từng xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vừa vặn đi bệnh viện thăm bạn bè, tôi suy nghĩ hồi lâu, vẫn mua một bó hoa, đi tới phòng bệnh của Thịnh Mẫn.

Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với bạn bè.

Tôi định gửi hoa xong rồi đi.

Nhưng tiếng cười của Thịnh Mẫn quá mức sung sướng, xông thẳng vào lỗ tai tôi.

"Bà ngoại tôi tuyệt đối không để tôi từ bỏ đàn dương cầm. Tôi là mặt tiền của Thịnh gia. Nhưng tôi thật sự thấy phiền."

"Cậu cũng biết, Thịnh Tinh là đồ xui xẻo mà, tôi để cô ta lên xe, chính là để cô ấy khắc tôi."

"Nhìn tôi xem, đoán chuẩn lắm. Trước kia tôi vượt đèn đỏ chưa bao giờ có việc gì, cô ấy ngồi bên cạnh tôi, tôi bị đâm luôn."

"Thật con mẹ nó là một ngôi sao chổi lợi hại."

Tôi đang đứng ngoài cửa.

Tay ôm hoa không nhịn được run rẩy.

Tôi còn tưởng rằng, cô ta đối với ta thật lòng.

Lại không nghĩ tới, đây căn bản là một lần tính toán.

Giọng nói dương dương tự đắc của cô ta, liên tục dồn đến tai tôi.

"Bà ngoại thương tôi, hiện tại tôi muốn làm gì thì làm, rốt cục không cần chạm vào đàn dương cầm chết tiệt kia nữa."

"Đời này lấy được giải thưởng này là đủ rồi. Sau này tôi chuẩn bị chuyên tâm phát triển trong giới giải trí."

Tôi đẩy cửa ra.

Thịnh Mẫn xoay người, vẻ mặt kinh ngạc.

"Thịnh Tinh, chị tới lúc nào? Không phải không cho chị tới sao? Chị tới đây làm gì?"

Liên tục ba câu nghi vấn, bại lộ sự khẩn trương và chột dạ của cô ta.

Tôi nhẹ giọng nói: "Cô vừa mới nói, tôi đều nghe được."

Cô mỉm cười, "Nghe được thì sao, tôi nói sai gì à?"

Cô ta từ trước đến nay kiêu căng.

Nhưng tôi không nghĩ tới, cô ta có thể đúng lý hợp tình nói ra những lời này.

Thịnh Mẫn ngồi trên xe lăn, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm nói: "Có mấy lời, cho tới bây giờ cũng không phải tin đồn vô căn cứ."

Cô nhếch môi cười, "Em nói cho chị biết, lúc học trung học, tin đồn sao chổi của chị, là em nói đó."

"Lần đứng nhất đó của chị, là lấy khí vận của em đổi sao? Lần đó em thi kém như vậy, chị lại tốt như vậy. Dựa vào cái gì chứ?"

Thì ra, là người thân cận nhất của tôi, đâm sau lưng tôi một đao.

Thịnh Mẫn vẻ mặt đương nhiên.

Cô ta đương nhiên không biết, lời cô ta nói, chuyện cô ta làm, đối với tôi nó tệ như thế nào.

Cô ta có cha mẹ yêu thương, bà nội cũng coi cô là hòn ngọc quý trên tay.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi là sỉ nhục của Thịnh gia, là ngôi sao chổi sẽ mang đến tai họa cho người ta.

Tôi phải vất vả, mới có bạn bè.

Gia đình tôi không yêu tôi, tôi nghĩ, dù thế nào, tôi vẫn sẽ có bạn bè.

Tôi nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa, bạn bè sẽ là nơi trú ẩn an toàn của tôi.

Nhưng cô đã phá hỏng tất cả.

Cô ta làm cho tất cả mọi người đối với tôi né như né tà.

Tôi hoàn toàn bị cô lập.

"Thịnh Tinh chị khóc cái gì? Chị tủi thân à?"

Thịnh Mẫn đẩy xe lăn đến trước mặt tôi, đoạt lấy hoa trong tay tôi, sau đó hung hăng ném xuống đất.

Xe lăn của cô ta nghiền qua bó hoa.

Cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.

"Lúc nào cũng bày bộ dáng uất ức này, giống như cả nhà chúng tôi đều nợ chị vậy!"

"Nhưng mà cũng phải cám ơn chị, nếu như không có chị, hai bác làm sao có thể chết được!"

Bà nội trọng nam khinh nữ rõ như ban ngày.

Tôi nghe nói, khi cha còn sống, cô tôi luôn bị lạnh nhạt.

Cho dù chú ở rể, cô sinh Thịnh Mẫn, tình huống này cũng không thay đổi bao nhiêu.

Nếu như ba tôi không bị tai họa bất ngờ, gia nghiệp Thịnh gia, hơn phân nửa đều sẽ cho ông. Ông sẽ sớm trở thành người chủ trì Thịnh gia.

Nhưng ba đã xảy ra chuyện, bà nội chỉ có thể bắt đầu trọng dụng cô và chú.

Tôi nén nước mắt, "Thịnh Mẫn, mày có biết mày đang nói gì không?!"

Cô ta chẳng hề để ý, "Tôi chỉ nói thật thôi, Đạo sĩ nói không sai, mạng của chị, đều là lấy mạng của người khác để đổi. Chị có thể sống sót, chính là dựa vào cái chết của ba mẹ chị!"

"Tôi nói cho chị biết, lần này cũng là tôi thay chị ngăn tai họa, nếu không người chết chính là chị!"

Trong lời nói của cô ta toàn là gai nhọn.

Tôi run rẩy, tát mạnh vào mặt Thịnh Mẫn.