Sau khi biết tin cơ thể của mẹ dạo này không được khoẻ, tôi lập tức bỏ xuống công việc trong tay và vội vàng trở về nhà.
Lúc tôi về đến nhà, bà ấy vừa uống thuốc ngủ xong. Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác ở trong phòng, trong lòng tôi không khỏi có chút oán trách. Em gái đã lớn thế này rồi, mà vẫn còn không hiểu chuyện như thế.
Tôi sợ sẽ đánh thức mẹ dậy, nhặt bộ quần áo bẩn mà Lâm Giai Giai tiện tay vất lung tung rồi đi sang phòng em ấy.
Căn phòng bẩn thỉu không thể tả, tôi nhặt đồ lên rồi bắt đầu dọn dẹp.
Lúc tôi dọn đến chiếc hòm rách nát dưới gầm giường, tôi phát hiện chiếc điện thoại trước đó bản thân đã tặng cho Lâm Giai Giai.
Mặt sau chiếc điện thoại đã dính một ít bụi, nhưng vẫn còn khá nhiều pin, giống như bị người ta tạm thời ném xuống gầm giường.
Trong lòng có chút nghi hoặc, tôi bèn mở điện thoại lên.
Lâm Giai Giai tùy hứng và bướng bỉnh, tính chiếm hữu rất cao. Bình thường người trong nhà đều không thể động vào vật dụng cá nhân của em ấy. Bởi vì biết rõ điều này, em ấy trước giờ đều không đặt mật khẩu.
Vừa mở điện thoại lên, tôi đã bị thứ trên trang web điện thoại làm cho sốc đến nỗi mặt cắt không còn giọt m.á.u.
Trên đó là ảnh của tôi, mặt bị tô màu đỏ tươi, nửa già bức ảnh đã bị những hàng chữ nhỏ chiếm giữ.
“Lâm Vãn, tiện nhân! Đi chếc đi!”
Tầm nhìn của tôi bị những chữ nhỏ dày đặc kia chiếm giữ, làm tâm trí tôi trở nên chết lặng.
Có thể nhìn thấy sự căm hận trong lòng người chỉnh sửa bức ảnh.
Nhưng đây không phải là điện thoại của em gái tôi sao?
Xưa nay tôi đều đối tốt với cô ấy, sao cô ấy có thể hận tôi như vậy?
Môi của tôi trở nên trắng bệch. Tay tôi run rẩy mở app QQ đang liên tục nhảy ra các thông báo tin nhắn.
*QQ là app bên Trung, giống Zalo bên mình á mấy bà*
Ghim ở trên cùng là một người có ghi chú là ‘X’, hắn ta đã gửi được mười mấy đoạn tin nhắn.
Tôi bấm vào không chút do dự, trực giác mách bảo tôi rằng, ở đây có một bí mật lớn.