Có Câu Chuyện Sảng Văn Báo Thù Nào Không

Chương 2



Khi mẹ tôi đi vào, tôi đang xếp quần áo, trên mặt bà chợt hiện lên sự vui vẻ.

“Vãn Vãn về rồi à, vừa khéo, hôm nay em gái con tham gia một cuộc thi piano, mặc dù không đạt quán quân, nhưng chúng ta vẫn nên chúc mừng nó.”

Tôi cười và đồng ý.

Mặc dù tôi rất muốn nói với bà ấy chân tướng sự việc năm đó, nhưng sâu trong thâm tâm lại đang nghi ngờ, bố mẹ tôi có biết chuyện này không?

Bầu không khí tươi đẹp một khi đã có vết nứt, nhìn thấy gì cũng sẽ có nghi ngờ.

Bởi vì khi đó, người đầu tiên đề nghị để Lâm Giai Giai dùng suất của tôi tham gia thi đấu, chính là mẹ tôi.

Bà ấy nói: “Để em gái con thay con hoàn thành ước mơ chưa thực hiện được, cũng giống như con đã hoàn thành nó”.

Tôi đã đồng ý.

Sau này, kết quả của mỗi lần tham gia thi đấu, cô ấy đều sẽ nói cho tôi, nói là vì để tôi sớm ngày buông xuống.

Nhưng mà, nếu cô ta thật sự yêu thương tôi, chẳng lẽ không sợ tôi vì vậy mà đau lòng sao?

Tôi có chút không nhìn thấu cô ta rồi.

Vào bữa tối,mẹ tôi đã làm một bàn thức ăn lớn, bà ấy còn đặc biệt bảo bạn trai tôi là Tống Diên tới.

Người một nhà ngồi ở quanh bàn, nhưng tôi thực sự không thể hòa nhập vào bầu không khí này.

Những chi tiết trước đây tôi không hề chú ý đều hiện lên rõ ràng, làm tôi vô cùng giống một người ngoài.

Trên bàn năm người năm món ăn, không có một món nào tôi thực sự thích.

Nhưng sườn xào chua ngọt và canh khai vị mà Lâm Giai Giai thích nhất luôn được đặt ở trên bàn.

*鲜汤永: món này mình tìm nó ra nhiều ảnh khác nhau nên đặt tạm là canh khai vị, ai biết thì còm men giúp tui nha.

Tống Diên tiện tay gắp cho tôi một miếng điểm tâm, giục tôi: “Mau ăn đi”.

Sau đó liền quay đầu hòa nhập cùng mấy người kia, bốn người ở trên bàn, không một ai chú ý đến sự khác thường của tôi.

Đột nhiên tôi rất muốn kiểm chứng điều gì đó, để phá hủy bầu không khí đang gạt bỏ tôi ra ngoài.

Tôi giả vờ vô tình hỏi: “Đúng rồi, bố ơi, năm đó bố nói phía cảnh sát không điều tra ra được bằng chứng, bây giờ khoa học công nghệ phát triển như thế, lại điều tra một lần nữa nói không chừng có thể tra được thì sao?”

Môi tôi nở một nụ cười nhẹ, trong khóe mắt có thể nhìn thấy một ít biểu tình hoảng loạn của Lâm Giai Giai.

Nụ cười của bố tôi chợt tắt, gượng cười nói: “Con gái, sao tự dưng con nhớ đến chuyện này?”

Cảnh tượng không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra, tôi đồng thời nhìn thấy sự chột dạ trong ánh mắt bốn người bọn họ.

Sự chột dạ trong ánh mắt Tống Diên là rõ ràng nhất. Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết rốt cuộc anh ta là bạn trai của ai.

Hiện thực thật sự rất buồn cười, thủ phạm được người trong nhà bảo vệ kỹ càng, mà tôi là nạn nhân lại không một ai bảo vệ.

Đến cả bạn trai của tôi cũng như vậy.

Bọn họ mong muốn bảo vệ cho Lâm Giai Giai, tất cả đều không tự chủ mà phơi bày ra một cách lộ liễu.

Trái tim tôi đau nhức, nụ cười trên mặt tôi càng lúc càng lớn, tôi cười nhẹ một tiếng:

“Hung thủ còn chưa ngồi tù, giờ nghĩ lại có chút không cam tâm”.

Nghe thấy tôi chỉ là không cam tâm, mấy người họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ của tôi thở dài, nói: “Vãn Vãn, sự việc đã qua rồi, thì không cần nghĩ về nó nữa”.

Tống Diên vội vã tiếp lời: “Đúng thế, nói không chừng đối phương chỉ là tuổi trẻ đã đi sai đường mà thôi”.

“Thật sao…..”

Tôi nói lẩm bẩm một mình.

Ác niệm của Lâm Giai Giai đã phá hủy nỗ lực mười mấy năm của tôi, chỉ là một câu đi sai đường liền muốn coi mọi chuyện như chưa hề xảy ra sao?

Không được!

Mấy người đó không thể sống tự do, mỗi lúc trời mưa, khi ấy tay tôi sẽ đau, từng phút từng giây chịu đựng cùng tôi trải qua chỉ có hận thù và những tình yêu giả dối đó.

Bây giờ tôi đã nhìn ra sự thật, đầu óc tôi chỉ có đầy sự căm ghét.

Khát khao trả thù tràn ra từ lồng ngực tôi một cách điên cuồng. Vừa đúng lúc đó, bố tôi nói câu: “Nói không chừng bây giờ đối phương đã thay đổi rồi. Chúng ta chịu thiệt thòi một chút, để hời cho cô ta rồi”.

Tôi cười, trong mắt thoáng qua một tia điên cuồng: “Vâng, cho dù con có tha cho cô ta, cô ta cũng không thể có kết cục tốt đâu”.

Dưới tình huống sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệch, tôi nói ra nguyện vọng của bản thân:

“Ông trời có mắt, mười ngón tay này đau đến thấu tim, cô ta sớm muộn gì cũng phải chịu một lần. Đến lúc đó, cô ta so với con chỉ có thể càng sống không bằng chếc”.