Có Câu Chuyện Sảng Văn Báo Thù Nào Không

Chương 4



Ngày hôm sau, tôi đi làm một chiếc chứng minh thư giả, sau đó đến lúc chạng vạng tối, tôi hẹn cả nhà ở khách sạn.

Mẹ tôi cười nói: “Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài ăn cơm”?

Tôi vừa cười vừa ngồi vào bên cạnh Tống Diên, ôm lấy cánh tay anh ta, giả vờ ngọt ngào nói: “Dạo này vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, hôm nay em đi bệnh viện khám, em bé đã được tròn hai tháng rồi”.

Trong lòng tôi chứa đầy sự châm chọc, nhưng mặt lại đầy sự ngượng ngùng nói với Tống Diên: “Anh sắp được làm bố rồi, có vui không”?

Không quan tâm anh ta có vui hay không, dù sao cũng nhìn thấy mặt Lâm Giai Giai như hóa đá ngay tại chỗ, tôi sướng vô cùng.

Tống Diên chết lặng một lúc, căng khóe miệng cứng đờ ra nói: “Vui…”

Động tác bố mẹ thỉnh thoảng lén nhìn Lâm Giai Giai đều bị tôi nhìn thấy, để tôi càng hiểu rõ bản thân chỉ là người ngoài, cái gì cũng không biết.

Nhưng mà tôi đã quen rồi, sự kỳ vọng đối với bọn họ cũng tụt xuống con số không. Cho dù bọn họ có coi tôi như cỏ dại, tôi cũng có thể mặt không đổi sắc.

*là kiểu vô cùng bình tĩnh, không tỏ thái độ gì đó mọi người, mà cái cụm kia nó hay nên tui để dị:3*

Tôi lấy tay huých Tống Diên, lại tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói: “Sợ rằng hai người chúng ta phải đẩy nhanh tiến trình rồi, làm con rể, anh không kính bố em một ly rượu sao?”

Toàn thân Tống Diên cứng đờ trong nháy mắt, sau đó cầm ly rượu đứng lên: “Chú, dì, con kính hai người một ly”.

Bố mẹ tôi cũng ngồi xuống một cách hời hợt, thuận theo mà uống một ly.

Lâm Giai Giai là người không biết che giấu mọi chuyện, ngồi cách nhau một khoảng mà tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ác độc của cô ta.

Tôi cười càng ngọt ngào, cố ý chọc tức cô ta.

Từ nhỏ cô ta đã như vậy, vô cùng thích đồ đã từng được dùng qua, cái gì cũng thích cướp đoạt của tôi, cướp không được thì khóc. Bố mẹ thiên vị cô ta nên cái gì tôi cũng phải nhường.

Lúc nào tôi cũng nhượng bộ, nhưng cô lại đã làm tay tôi tàn phế, phá vỡ ước mơ của tôi.

Bây giờ tôi tự nguyện vứt bỏ người cô ta thích, xem cô ta cướp kiểu gì.

Một bàn cơm, chỉ có tôi được như ý nguyện.

Sau khi trở thành người ngoài cuộc, nhìn gương mặt đầy bối rối của bọn họ làm tôi ăn ngon hơn.

Đi được nửa đường, Tống Diên bỗng nhận được tin nhắn, đột nhiên nói bản thân phải đi giải quyết một cái hợp đồng. Vẻ mặt lo lắng của anh ta không giống giả, tôi liền để cho anh ta đi.

Tôi tự giác xuống xe, sau đó bắt một chiếc taxi rồi đuổi theo.

Sự vội vàng của anh ta là thật, nhưng chắc chắn không phải vì hợp đồng, có lẽ Lâm Giai Giai đang dùng cái chếc để đe dọa anh ta.

Sau mấy cái đèn đỏ, tôi cùng anh ta đến một quán bar.

Tôi trà trộn vào đám đông, nhìn Tống Diên mặt đen kịt kéo Lâm Giai Giai đang ôm hôn một người đàn ông ra, sau đó lôi cô ra ra khỏi quán bar.

Tôi trốn ở góc tường cách bọn họ không xa, lén nghe động tĩnh bên chỗ bọn họ.

Lâm Giai Giai đẩy lui sự tức giận của Tống Diên, lớn tiếng chất vấn: “Tống Diên, cuối cùng thì anh có yêu em không?”

Không đợi Tống Diên trả lời, cô ta lại nói: “Nếu anh không yêu em thì buông tay càng sớm càng tốt, rồi em và người đàn ông nào ở cùng nhau anh cũng không cần để ý.”

Mặc dù cô ta nói thế, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cô ta, trước khi đồ vật chưa hoàn toàn lấy được, cô ta sẽ không buông tay.

Tôi có thể nghe ra, nhưng Tống Diên thì không.

Anh ta bị dáng vẻ Lâm Giai Giai không quý trọng bản thân làm cho tức giận, mạnh mẽ sáp đến hôn cô ta.

Anh ta ôm hôn Lâm Giai Giai, vô cùng nâng niu: “Giai Giai, anh sẽ cưới em, em hãy đợi thêm một chút nữa>”

Giọng điệu của Lâm Giai Giai rõ ràng vô cùng đắc ý: “Cho dù Lâm Vãn có con của anh?”

“Đúng, cho dù như như vậy, anh vẫn sẽ cưới em.”

Nghe lời hứa hẹn của Tống Diên, tôi buồn nôn vô cùng, càng phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta thì tôi càng buồn nôn.

Trước đây khi anh ta tỏ tình với tôi cũng là dáng vẻ này.