Có Câu Chuyện Sảng Văn Báo Thù Nào Không

Chương 5



Lâm Giai Giai kéo Tống Diên đi về phía khách sạn, anh ta cũng không từ chối.

Hoa nhà không thơm bằng hoa dại, hôm nay tôi mới hiểu rõ ý nghĩa trong câu đó, “dại” mới là trọng điểm.

Tôi nhìn bọn họ vui vẻ đi vào khách sạn sau khi tâm sự với nhau, vậy mà lại nảy sinh một chút không đành lòng kỳ lạ.

Sau khi chúc bọn họ may mắn, tôi lập tức gọi cảnh sát.

Lúc hai người họ quần áo không chỉnh tề bị đưa lên xe đã có rất nhiều người nhìn thấy. Còn tôi đứng cách đó mười mét, nhìn bộ dáng thảm hại không chịu nổi của bọn họ.

Đầu năm nay, mọi người rất biết cách tìm trò cười, hai người bọn họ đẹp trai xinh gái như vậy, rất nhanh đã được đăng lên mạng.

Lúc nhận được tin tức đã là hai mươi phút sau. Khi tôi đến, bố mẹ tôi đang cười trừ với cảnh sát, lúc nhìn thấy tôi, sự lúng túng trên mặt họ vô cùng rõ ràng.

Tôi đi đến chỗ bọn họ, không nói lời nào, trực tiếp cho Tống Diên và Lâm Giai Giai mỗi người một cái tát, mặt hai người họ đều bị tát lệch sang một bên.

Mặt Lâm Giai Giai sửng sốt:

“Lâm Vãn, chị dám đánh tôi!”

“Sao tôi lại không dám!”

Tủi thân gom lại thành thù hận, Mặt tôi đầy nước mắt chỉ vào hai người bọn họ: “Hai người một người là em gái tôi, một người là chồng chưa cưới của tôi, trong lúc tôi có thai lại dám làm loại chuyện này, các người không cảm thấy hổ thẹn chút nào hả!”

Cảnh sát đang ở đồn cũng không ít, lúc đó đều nhìn hai người họ với sắc mặt cổ quái.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Giai Giai chưa từng mất mặt thế này, mọi người xung quanh đều nuông chiều cô ta, bị tôi tát trước mặt nhiều người thế này, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã muốn đánh trả.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Tống Diên là giảng viên đại học, bình thường rất chú trọng mặt mũi của bản thân, chuyện tiểu tam đánh chính thất có thể xảy ra, nhưng tuyệt đối không thể ở bên ngoài.

Anh ta trực tiếp túm lấy tay Lâm Giai Giai, lạnh giọng nói: “Em còn muốn làm loạn đến khi nào?”

Lâm giai Giai không phục, nhưng bị sắc mặt của anh ta dọa sợ, cũng không dám làm gì nữa.

Mẹ tôi đau lòng vô cùng, ôm cô ta vào lòng rồi oán trách tôi: “Lâm Vãn, sao con có thể đánh em gái con? Nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện...”

Lâm Giai Giai òa khóc trốn vào lòng mẹ tôi, bộ dạng giống như vừa phải chịu một nỗi oan ức lớn, làm cảng sát ở đó sốc vô cùng.

Tôi châm biếm, không hề nhượng bộ nói: “Đúng rồi, cái gì cũng không hiểu thì có thể đưa chồng chưa cưới của tôi đi thuê phòng để học, đợi cô ta hiểu thì sẽ ôm bụng bầu tới ép tôi nhường chỗ đúng không?”

Tống Diên sắc mặt đen xì, xấu hổ nói: “Lâm Vãn, những chuyện này chúng ta về nhà rồi nói.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Chúng ta còn có nhà sao?”

“Lâm Vãn!”

Biết anh ta cảm thấy xấu hổ, tôi càng không thể bỏ cuộc.

Tôi lạnh mặt nói từng chữ từng câu: “Tống Diên, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ kết thúc, tôi sẽ nhanh chóng bỏ đứa trẻ.”

Nhìn mặt bốn người họ càng ngày càng đen, tôi cười nói: “Chúc anh và Lâm Giai Giai có thể hạnh phúc.”

Bố tôi không ngồi yên được nữa, trách móc tôi: “Con nói gì thế?”