Có Câu Chuyện Sảng Văn Báo Thù Nào Không

Chương 6



Tôi không thèm nhìn ông ta, quay người rời đi.

Trước giờ bố tôi đều không có chính kiến của của bản thân, mẹ tôi thích đứa trẻ nào, ông ta sẽ thích nhiều hơn một chút.

Hai năm đó tay tôi bị thương, tôi thực sự cho rằng bọn họ đều rất yêu thương tôi.

Tôi chỉ tò mò, tôi cũng không cần thiên vị, chỉ muốn công bằng, tại sao ngay cả điểm này bọn họ cũng không làm được.

Sau khi bắt taxi về nhà, tôi lập tức thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lái xe về căn hộ của mình.

Căn phòng là tài sản cá nhân của tôi, người trong nhà không ai biết, trước đây khi tâm trạng không tốt thì sẽ đến ở hai ngày.

Tôi chặn số điện thoại của bốn người họ, sau đó bắt đầu lên mạng theo dõi xu hướng hôm nay.

Đúng như dự đoán, Tống Diên và Lâm Giai Giai nam thanh nữ tú, tạo ra một ít độ hot trên Internet.

Từ khi hai người bị bắt đi, những người tò mò lập tức đào sâu hơn, lượt bình luận ngày càng tăng, vừa hay làm cho sinh viên trường Tống Diên xem được.

“Đây không phải giáo viên Lịch Sử trường chúng ta sao?Sao tôi lại nhớ người thường mang cơm cho thầy ấy không giống người này nhỉ.”

“Các anh em bên trên đừng nghi ngờ chính mình, quả thật là không phải người này, người mang cơm là giáo viên dạy múa.”

“Ôi trời, biết chơi thật đấy, nghe nói còn sắp đính hôn rồi.”

“Này, cậu nói xem có phải trùng hợp hay không, vừa khéo tôi biết cả hai người bọn họ, cô gái đó là em gái vợ sắp cưới của chàng trai.”

“Trời má, tam quan vỡ nát, đau lòng cho vợ chưa cưới của thằng cha này.”

Bình luận ngày càng nhiều, loại người “yêu con gái vô cùng” như bố mẹ tôi sao có thể kiềm chế được.

Tôi xin nghỉ hai ngày, đợi đến khi sự việc ngày càng nghiêm trọng mới đi làm.

Vừa đến cửa phòng dạy múa, quả nhiên tôi liền bị chặn lại.

Một nhà bốn người bọn họ đứng trước mặt tôi, không quan tâm hai ngày nay tôi ở đâu, cũng không quan tâm tôi sống thế nào, đi tới kéo tôi đến chỗ ít người.

Tôi hất tay mẹ tôi ra: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi, lát nữa tôi còn có chuyện.”

Mẹ tôi lớn tiếng mắng tôi: “Mày vẫn còn tâm tư làm chuyện khác à, em mày sắp bị người khác chửi không ngóc được đầu lên rồi, mày còn có lương tâm không!”

Tôi lạnh mặt trả lời: “Dám làm chuyện không cần mặt mũi thì tại sao lại sợ bị người khác mắng?”

Mẹ tôi bị làm cho nghẹn họng, lắp bắp nói: “Nhưng…Suy cho cùng thì nó cũng là em gái mày, mày nhẫn tâm nhìn nó bị người khác hủy hoại hả?”

Tôi nhẫn tâm à, tại sao tôi không nhẫn tâm?

Tôi cười và nhắc lại câu nói của bà ta sau khi tay tôi bị tàn tật năm đó: “Đừng quá để ý thái độ của người khác, hãy cứ là chính mình, đây không phải lời bà từng nói à?”

“Chuyện này sao có thể giống chuyện đó, Giai Giai không kiên cường như mày, nó không làm được…”

Cho nên đây chính là đãi ngộ của thiên vị, cho dù đứa con cưng có làm gì sai, bố mẹ vẫn không thể chịu để cho người khác mắng nó.

Thật ra bà ta cũng biết chuyện mà Lâm Giai Giai làm bị mọi người khinh thường, nhưng sự thiên vị chính là lý do khiến bà ta làm tổn thương tôi.