Có Câu Chuyện Sảng Văn Báo Thù Nào Không

Chương 7



Tôi thở dài, hỏi bọn họ: “Mấy người muốn bảo tôi làm gì?”

Mắt mẹ tôi sáng lên: “Mày chỉ cần lên mạng nói rõ mọi chuyện là được, nói mày và Tống Diên đã chia tay rồi.”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy?”

Vừa nghe giọng điệu của tôi, Lâm Giai Giai lập tức không vui: “Lâm Vãn, Bây giờ Tống Diên đã là bạn trai của tôi, chị nên nói rõ đi.”

Tôi cười lạnh: “Có vẻ như cô vẫn chưa nhận thức được một chuyện, cô chính là tiểu tam, cô vĩnh viễn sẽ không khá lên được đâu.”

Lâm Giai Giai tức giận đi tới muốn mắng tôi, lại bị Tống Diên trực tiếp kéo lại, anh ta biết bây giờ còn đang có chuyện muốn nhờ vả.”

“Lâm Vãn, nói yêu cầu của em đi.”

Thông minh.

Tôi cười cười, lấy trong túi ra một bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ đưa cho mẹ tôi: “Muốn bảo vệ nó, chỉ cần cho tôi một vài lợi ích?”

Mẹ tôi nhìn qua bản hợp đồng, sau đó ném thẳng xuống đất: “Lâm Vãn, mày có cần làm đến mức này không! Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, mày phải làm ầm ĩ thế này à!”

Tôi nhìn bà ấy: “Tay tôi bị cô ta làm cho tàn tật cũng tính là chuyện nhỏ sao?”

Sớm hôm nay đã có vụ bóc phốt, nói tay của tôi rất có khả năng là do Lâm Giai Giai làm cho tàn tật, bây giờ nhắc đến rất thích hợp.

Mặt Lâm Giai Giai trắng bệch. trực tiếp ngã vào lòng Tống Diên.

Mẹ tôi ánh mắt hoảng loạn, không cảm thấy lời nói của bản thân vô cùng không đáng tin chút nào: “Những thứ đó đều là lan truyền ở trên mạng, không thể tin tưởng được.”

Tôi không để ý mấy thứ đó, chỉ muốn thấy kết quả, tôi chỉ vào hợp đồng trên mặt đất: “Muốn để tôi làm rõ thì phải ký.”

Lâm Giai Giai là một người ích kỷ, nghe thấy chuyện có khả năng lập tức nhặt hợp đồng lên, cô ta đưa đến trước mặt mẹ tôi, giọng điệu sốt ruột: “Mẹ, mẹ mau ký đi.”

Có lẽ cô ta không thèm suy nghĩ một giây nào, rằng đó cũng là mẹ của tôi.

Thật khó để bố tôi có một vài chính kiến về chuyện này: “Chết tiệc, mau ký đi, chuyện này đã kéo dài quá lâu rồi.”

Đáng tiếc, lần duy nhất có chính kiến về tôi, lại là vì hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tôi.

Mẹ tôi ánh mắt phức tạp, thở dài rồi cầm bút ký, sau khi bố tôi cầm lấy cũng nhanh chóng ký xong rồi đưa trả lại.

Tôi nhận lấy, sau đó nhét vào tay ông ta một tấm thẻ ngân hàng: “Trong này có ba mươi vạn, xem như báo đáp ơn sinh thành và nuôi dưỡng của hai người. Chuyện trên mạng tôi sẽ làm rõ, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Lúc đầu vốn cho rằng bản thân đã sớm nhìn rõ rồi, nhưng lúc thực sự bị lựa chọn để vứt bỏ, tôi vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Ba mươi vạn này xem như bán hết sự mềm lòng, sau này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.