Cố Chấp Yêu Em

Chương 37: Bị chuốc thuốc



Cố Diễm Tinh đứng chờ một lúc, nhưng vẫn không thấy người phục vụ quay lại. Cô định bỏ đi không chờ nữa, thầm nghĩ có lẽ sợ cô tố cáo sẽ mất việc nên mới giả bộ như vậy.

Trong người từng cỗ nóng bốc lên, cô thấy hơi khó chịu, quyết định quay xuống, không ở đây nữa.

Nhưng bước đi được vài bước, người cô gần như đột nhiên mất sức, cả ngừoi lảo đảo, chân đã không thể đứng vững.

Cố Diễm Tinh bao năm nay chỉ bận rộn nghĩ cách kiếm tiền, chăm lo cho con trai, không hề biết đến xã hội lại có nhiều thủ đoạn bỉ ổi, người khác cũng cũng những loại thuốc đen tối đối phó nhau.

Vậy nên cô không biết, mình hiện tại đã bị người ta bỏ thuốc rồi. Cố Diễm Tinh véo đùi mình, cơm đau làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn chút.

Cố Diễm Tinh cố vịn lấy tường, lê từng bước chân khó nhọc đi về phía thang máy, một tay vẫn không ngừng véo lên đùi.

Ngừoi phục vụ kia thấy thời gian có lẽ đã đủ, thuốc cũng đến lúc phát huy tác dụng, vậy nên cô ta đi ra, bắt gặp Cố Diễm Tinh đang cố chạy trốn.

Nhìn ngó khắp nơi vẫn không thấy Trần Hâm Dao dẫn ngừoi tới, cô ta sốt sắng liền chạy tới kéo Cố Diễm Tinh lại. Cố Diễm Tinh đã gần như không còn sức, bị ngừoi kia kéo một cái liền va mạnh vào tường cứng, cả ngừoi đau nhói, nhưng đầu óc cũng vì cơn đau mà tỉnh táo thêm.

''Tôi không quen cô, sao cô lại hại tôi.''

Cố Diễm Tinh cố vùng tay chạy trốn, nhưng người phục vụ kia vẫn giữ chặt lấy cô, muốn lôi cô vào một căn phòng.

''Chỉ trách cô động tới ngừoi không nên động, cô cũng đừng hận tôi, biết đâu sau hôm nay, cô lại có thể một bước lên mây.''

Cố Diễm Tinh không vùng vẫy được, đầu ngày càng choáng hơn, để làm cho mình tỉnh táo, cô còn đưa tay lên miệng cắn đến nỗi bật máu, nước mắt cũng cứ thế mà rơi từng giọt.

''Cứu với, có ai không...''

''Cô đừng giãy giụa phí công nữa. Khách sạn này đã được Tinh Bác bao trọn, không nhận bất cứ khách nào trong ngày hôm nay, cô có hét hỏng cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu.''

Cố Diễm Tinh giằng co, kiếm một có hội để thoát thân:"Tôi có thể cho cô tiền. Nhiều gấp mười lần người kia cho cô. Cô giúp tôi thoát khỏi đây đi.''

Người kia vẫn dữ dằn muốn lôi cô đi mặc cô phản kháng:"Bọn chúng dùng ngừoi nhà tôi để đe doạ tôi, tôi không thể nhìn người nhà vì mình mà xảy ra chuyện được, cô đừng trách tôi.''

Cố Diễm Tinh không cầm theo điện thoại, không thể gọi ai cầu cứu, chỉ cố giữ đầu óc tỉnh táo, nhìn xung quanh.

Lúc đi qua một bức tranh, cô dùng nốt phần tỉnh táo còn lại của mình, giật bức tranh xuống, đập một cái thật mạnh lên đầu ngừoi phục vụ kia.

Người kia bị bất ngờ, liền buông tay cô ra ôm đầu. Khung tranh làm bằng kim loại cứng, với sức lực hiện tại của Cố Diễm Tinh không thể gây lực sát thương lớn, nhưng cũng đủ để làm người kia choáng váng, nhân cơ hội cô vùng tay ra chạy trốn.

Người kia vội vàng lấy lại ý thức, chạy tới kéo ngã Cố Diễm Tinh. Hành lang vang lên tiếng ngã mạnh phịch xuống đất, Cố Diễm Tinh đau đớn kêu lên.

Ngừoi phục vụ thấy Trần Hâm Dao vẫn chưa đến, lòng nóng như lửa đốt. Mà phía bên kia, Trần Hâm Dao cuối cùng cũng thuyết phục được một tên giám đốc béo ục ịch, trao đổi lợi ích với cô ta.

Ông ta vốn có ý tứ với Cố Diễm Tinh nhưng chưa tìm được cơ hội, lúc này Trần Hâm Dao tự dưng mang người tới tận miệng, ông ta muốn còn không được. Chỉ mất cho cô ta chút lợi ích mà đã có thể sờ được vào ngừoi Cố Diễm Tinh. Ông ta xoa xoa tay, mặt đểu giả không giấu được vẻ thèm muốn. Trần Hâm Dao nhìn thấy cũng cảm thấy trong bụng trào lên một trận buồn nôn, thật kinh tởm.