Cố Chấp Yêu Em

Chương 38: Bà chủ?



Cửa phòng khách sạn đều cách âm rất tốt, vậy nên hai ngừoi giằng co một hồi, lớn tiếng cãi nhau mà Tô Vĩ Thành và trợ lý trong phòng cũng không phát hiện ra.

Người phục vụ kia lôi kéo Cố Diễm Tinh một lúc, quần áo đã sộc sệch, nhếch nhác, cô ta đã tức giận, đẩy mạnh Cố Diễm Tinh một cái, Cố Diễm Tinh chân đã mềm nhũn, theo lực đẩy của cô ta mà va mạnh vào cửa một căn phòng, trán rỉ ra một vệt máu tươi, chảy qua mi mắt làm tầm nhìn ngày càng nhoèu chút thanh tỉnh cuối cùng cung vì cú va này mà choáng váng.

Người phục vụ xấu xa kia vừa lôi cô dậy thì Trần Hâm Dao và tên giám đốc béo đã đi tới. Tên béo kia nhìn thấy Cố Diễm Tinh thì trên mặt biểu cảm bỉ ổi, kinh tởm.

Trần Hâm Dao hả hê:"Ngài có hài lòng không. Chúc ngài có một đêm đáng nhớ.''

Tên kia cười khả ố, tiến lại gần, muốn chạm vào Cố Diễm Tinh. Nhưng tay còn chưa chạm tới cô thì cánh cửa đằng sau bất ngờ mở ra. Cố Diễm Tinh đang dựa vào cửa cũng vì thế mà ngả ra sau.

Mấy ngừoi kia bất ngờ, không phải hôm nay mọi phòng của khách sạn đều để trống sao.

Trợ lý cùng Tô Vĩ Thành làm việc trong phòng thì bất ngờ nghe được âm thanh lạ ngoài cửa, trợ lý liền đi ra thăm dò, không ngờ lại thấy được một màn này.

Trần Hâm Dao thấy người mở cửa là trợ lý của Tô Vĩ Thành thì kinh ngạc, trong lòng dâng lên một nỗi sợ. Cô ta nghĩ liệu có phải Tô Vĩ Thành tối nay chưa xuất hiện, mà đã sớm ở trong căn phòng này không.

Trợ lý bị một ngừoi ngã vào lòng thì sửng sốt, nhưng theo bản năng vẫn giơ tay ra đỡ, lại nhìn mấy ngừoi bên ngoài đang bày vẻ mặt sợ hãi, cũng đã hiểu được phần nào.

Người anh ta đang ôm trong lòng da thịt nóng như lửa đốt, có vẻ đau đớn nhưng vẫn cố động đậy cơ thể vì khó chịu, hẳn là đã bị người ta cho dùng thuốc.

''Các ngừoi cũng thật là lớn mật đấy.''

Giọng nói không chút cảm xúc nào của trợ lý làm mấy ngừoi ở ngoài rét run. Trần Hâm Dao biết lần này mình xong đời rồi.

Nhưng tên giám đốc béo kia vẫn cứ tỏ ra thái độ của ông lớn

''Mày là thằng nhãi nào mà dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây?''

Trợ lý nhìn thẳng vào mắt hắn với ánh mắt lạnh lẽo làm ômg ta lập tức ngậm miệng.

Trần Hâm Dao đầu óc giờ này đã không còn vận động nữa, chân như đeo chì mà đứng im bất động ở đó, còn hơi run rẩy.

''Không phải tại tôi, là ông ta, ông ta âm mưu chuyện này, tôi chỉ là bị ép phải giúp ông ta thực hiện thôi. Thật sự không phải tại tôi.''

Tên giám đốc béo tức giận:''Cô dám đẩy hết trách nhiệm cho tôi, con đàn bà khốn nạn này.''

Hai người đó lời qua tiếng lại, sau lại còn lao vào đánh nhau, sức của Trần Hâm Dao làm sao địch lại được với tên béo đó, bị hắn đánh cho không thương tiếng.

Tên giám đốc béo không biết trợ lý là ai, chỉ thấy khí chất của anh ta không đơn giản, có thể là nhân vật thần bí của gia tộc nào đó, ông ta không dám bậy bạ đắc tội, vậy nên chỉ đành lấy Trần Hâm Dao ra diễn kịch.

Trợ lý không hiểu tại sao hai ngừoi này thay đổi thái độ bất ngờ như vậy, lại nghe người trong lòng 'ưm' lên một tiếng

''Khó chịu quá.''

Trợ lý sững ngừoi lại, giọng nói này... Trợ lý run rẩy nhẹ ngửa khuôn mặt ngừoi trong lòng lên, đầu như vừa bị sét đánh trúng.

Bà chủ?

Sao bà chủ lại ra nông nỗi này. Quan trong là anh còn đang ôm bà chủ, liệu ông chủ có chặt đứt cánh tay của anh ta không. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Trần Hâm Dao lại sợ hãi như vậy rồi.