Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao

Chương 3



05

Hạng mục cuối cùng nhóm du ngoạn chúng tôi chơi là vòng đu quay.

Sáu người ngồi trong khoang hành khách nho nhỏ này, nhìn ra khung cảnh đêm tuyệt đẹp của ánh đèn thành phố.

“Cô cô, con rất mong chúng ta có thể như thế này mãi mãi,“ Trang Du ngồi tựa vào cửa sổ, đôi mắt sáng lấp lánh, “Sáu người chúng ta cứ như vậy mãi mãi thì tốt quá.”

Trước kia, tôi đã từng dỗ dành bọn chúng như thế này.

Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, chúng ta có thể luôn ở bên nhau.

Thế nhưng điều này sao có thể xảy ra?

Giống như dù tôi đã không ngại phiền mà nói đi nói lại với đám trẻ rằng sẽ không chia tay nhưng chúng vẫn cố gắng rất nhiều để đặt ra cho mình những tầng lớp ”điều kiện”, thậm chí còn an ủi nhau: “Chỉ cần chúng ta luôn ngoan ngoãn, cô cô sẽ không vứt bỏ chúng ta đâu.”

Có lẽ vì trẻ con cũng biết rằng trên đời này không có lời hứa nào gọi là ”mãi mãi”.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngư, chúng ta sẽ không luôn như vậy đâu.”

Khoang hành khách vốn tràn ngập tiếng cười trong nháy mắt lập tức yên tĩnh trở lại.

Hạ Nhất Dương ở bên cạnh lập tức quay đầu nhìn tôi, Tống Khuyết cũng nắm tay tôi chặt hơn.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù cô rất thích mấy đứa, và mấy đứa cũng tương tự, rất thích cô, nhưng con người kiểu gì rồi cũng sẽ lớn lên. Chờ khi mấy đứa lớn lên, sẽ từng bước từng bước rời khỏi nhà để bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ kết hôn sinh con và bắt đầu gia đình riêng của mình."

Nhưng vấn đề này dường như đã quá xa vời với chúng.

Tôi lại nói: “Ví dụ như Miểu Miểu nói với cô, khi quen biết bạn mới, một ngày nào đó các con sẽ gặp được người mới …”

"Vậy thì con không muốn có bạn mới nữa,“ Lâm Miểu Miểu luôn ngoan ngoãn ngắt lời tôi, mắt đỏ hoe, “Con chỉ cần cô cô, con không muốn bạn mới, cô cô đừng không quan tâm con...”

Tôi dở khóc dở cười: “Đó không phải là ý cô."

“Chúng con ăn không có nhiều, cũng có thể ra ngoài làm việc, có thể kiếm tiền, cũng sẽ nghe lời cô cô,“ Từ Như Đồ mím môi, “Cô cô, con sẽ tiếp tục đứng vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng của kỳ thi lần sau."

“Không cần phải như thế,“ tôi sờ lên đầu Từ Như Đồ, “Cho dù thi không đứng nhất, không ra ngoài kiếm tiền, ăn đến rất nhiều rất nhiều cũng không có sao cả. Cô nhận nuôi các con thì các con chính là trách nhiệm của cô, chúng ta sẽ luôn là một gia đình, nhưng có lẽ sau này mỗi bạn sẽ có gia đình riêng của mình."

Hạ Nhất Dương đột ngột nói: “Còn cô cô thì sao?”

Tôi không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”

“Cô cô cũng sẽ kết hôn và sinh con,“ Tống Khuyết thì thầm, “Cô cô cũng sẽ có gia đình riêng của mình.”

Trong im lặng đó, cuối cùng tôi cũng hiểu chúng thực sự sợ hãi điều gì.

Mấy đứa nhỏ đều là những đứa trẻ từng bị ”trả về.”

Đã từng được nhận nuôi một lần nhưng lại bị ném trở lại trại trẻ mồ cô côi vì gia đình nhận nuôi lại sinh ra một đứa trẻ mới.

Đây là điều mà anh trai tôi đã nói với tôi.

Tôi sinh ra đã cảm thấy tình cảm lạnh nhạt, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là học sinh nội trú, anh cả của tôi khi tôi còn nhỏ đã ra ngoài làm việc, hàng tháng gửi cho tôi một khoản tiền, anh hai của tôi cũng đã đi tu từ lâu rồi... Tôi rất hiếm khi nhìn thấy họ.

Anh cả của tôi thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho tôi và đây là cơ hội duy nhất tôi có thể liên lạc với anh ấy.

Khi anh cả của tôi qua đời, tôi có chút buồn nhưng hơn cả thế, tôi cảm thấy mờ mịt.

Ngoại trừ anh hai, người mà tôi đã mất liên lạc, anh cả là người thân duy nhất của tôi … Dù một năm cũng không gặp được anh hai lần nhưng ít nhất tôi biết rằng mình vẫn còn một người thân.

Nhưng anh cả đã ra đi.

Tôi đang đi trên đường, nhìn chằm chằm vào dòng người, những khuôn mặt mờ mịt và xa lạ đó giống như một tờ giấy trắng trong mắt tôi, tôi biết họ đang khóc và đang cười, nhưng tôi không thể nhớ và không thể phân biệt được.

Thật giống như anh cả.

Vào ngày tôi chào đời, tôi đã nhìn chằm chằm anh ấy cực kỳ lâu, cố gắng hết sức để nhớ lại ngũ quan của anh ấy, nhưng tôi làm không được.

Khi anh biến thành một chiếc hộp nhỏ nằm trong vòng tay tôi, tôi mờ mịt tự hỏi: Tại sao tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt của anh trai mình?

May mắn thay, anh cả của tôi đã để lại cho tôi năm đứa trẻ.

Tôi không muốn quan tâm gì mà nam nữ chính, tôi chỉ biết bọn nhỏ là người thân mà anh cả để lại cho tôi, có lẽ rất lâu sau đó cũng chỉ có bọn nhỏ mới có thể dẫn tôi đi tìm anh cả, và chỉ có bọn nhỏ mới có thể nhớ kỹ anh ấy.

Thế là đủ rồi.

Anh cả của tôi luôn nói với tôi rằng chờ khi tôi lớn lên, anh ấy sẽ để lại cho tôi một số tiền lớn, để tôi có thể tìm được một người đàn ông mà tôi thích rồi kết hôn, sau đó có được một gia đình của chính mình.

"Tiểu Thu, ca ca không có năng lực gì khác, nhưng đã tiết kiệm được rất nhiều tiền cho em, để sau này em áo cơm không lo.“ Anh nói “Từ khi còn bé, em vẫn luôn có một mình, ca ca chỉ hy vọng sau này em sẽ không còn cô đơn nữa.”

Tại thời điểm đó, tôi không biết rằng ”một số tiền lớn” mà anh nói là một con số khiến tôi nghẹn họng nhìn trân trối như vậy.

Tôi chỉ biết rằng nếu đó là điều anh ấy muốn, tôi sẵn sàng làm điều đó.

“Nhưng đó là chuyện thật lâu thật lâu về sau.” Cho nên nhìn những gương mặt non nớt này, tôi ăn ngay nói thật: “Nói không chừng chờ đến khi cô kết hôn, các con đều đã vào đại học.”

“Vậy…” Trang Du bắt đầu đếm: “Bảy … tám, chín năm!”

Chín năm thực sự là một khoảng thời gian rất dài đối với chúng.

Bọn trẻ dường như thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa nhận được một lời hứa long trọng nào đó.

“Đúng vậy a“ tôi mỉm cười, “vậy nên đừng nghĩ về những chuyện xa vời nữa, chúng ta bắt đầu cầu nguyện đi.”

“Cái này con biết!” Lâm Miểu Miểu giơ tay trả lời: “Đu quay khi đến điểm cao nhất, nếu ước nguyện thì điều ước của chúng ta sẽ thành hiện thực!"

“Thật thông minh,“ tôi chạm nhẹ chiếc mũi nhỏ của con bé, “Vậy chúng ta hãy cùng nhau ước một điều ước nhé.”

Đu quay cao trọc trời lên đến điểm cao nhất, chúng tôi có thể ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố.

Những luồng ánh sáng rực rỡ đó chầm chậm chảy trên những cây cầu, những con đường cao tốc giao nhau, lại đứng yên giữa những tòa nhà cao tầng, như thể chúng là huyết mạch của cả thành phố.

Tôi nhắm mắt lại.

Mong muốn của tôi không quá lớn lao, rất đơn giản cũng rất giảo hoạt.

Tôi nghĩ: Nếu như có thể, hãy để điều ước của năm đứa trẻ này đều trở thành hiện thực đi.

06

Những đứa trẻ lớn lên rất nhanh, giống như những bông lúa vậy, chỉ trong nháy mắt đã trổ bông.

Lên lớp 5, Từ Như Đồ và Trang Du đã bắt đầu lớn nhanh, chỉ có Hạ Nhất Dương vẫn còn là một quả bóng nhỏ, ngày nào thằng bé cũng uống sữa với vẻ mặt buồn bực và hỏi tôi: “Cô cô, con sẽ không mãi lùn như vậy chứ?"

Tôi nhịn cười: “Không đâu, Tiểu Dương, chờ khi vào cấp hai con sẽ cao hơn.”

Lời này tôi không có nói sai, Hạ Nhất Dương chỉ là lớn muộn hơn một chút, đến khi tốt nghiệp tiểu học, ba cậu bé đã cao gần bằng nhau.

Năm nay, món quà Ngày tết Thiếu nhi của tôi dành cho đám nhỏ là 5 chiếc điện thoại di động.

- --Tuy nhiên, món quà này tôi đã tặng cho chúng sau khi tốt nghiệp tiểu học.

“Đây là ngày Tết thiếu nhi cuối cùng.” Vào ngày nghỉ lễ, tôi đưa cho chúng chiếc điện thoại di động của mình, “Tặng một chiếc đắt tiền hơn.”

Mấy đứa trẻ đều rất vui mừng, nhưng chỉ có Lâm Miểu Miểu lại có vẻ thất vọng: “Con không thể vẫn luôn làm một đứa trẻ sao?"

“Miêu Miêu,“ năm ngoái, theo yêu cầu mạnh mẽ của con bé, tôi đã đổi tên Lâm Miểu Miểu thành một con vật nhỏ, “Con người phải lớn lên."

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng trong trong lòng cô, các con vẫn luôn là những đứa trẻ, vẫn còn rất sớm để trở thành người lớn."

“Sao cô cô vẫn chưa lớn lên?” Trang Du cười hì hì nói, “Vẫn là dáng vẻ tiên nữ.”

“Cô cô vẫn luôn mười tám tuổi,“ Từ Như Đồ tiếp lời nói, “Không khác gì lần đầu chúng ta gặp nhau.”

Dù đã nghe mấy năm rồi nhưng những lời dỗ ngon dỗ ngọt của trẻ con quả nhiên vẫn là khiến người không chịu nổi.

Sau khi có điện thoại di động, năm đứa trẻ ở nhà nghiên cứu cả buổi chiều, lần lượt xếp hàng xin tôi thêm WeChat.

Tống Khuyết đã tạo một nhóm WeChat, không biết bị ai đổi tên thành ”Gia tộc động vật", nhưng dường như mọi người đều ngầm cho phép cái tên này.

Sau khi nghiêm túc nghiên cứu các loài động vật nhỏ với một giáo viên mỹ thuật trong vài năm, Trang Du đã có thể vẽ chân dung phiên bản hoạt hình cho chúng tôi. Hình đại diện của chúng tôi giống như là một bộ truyện theo hệ liệt hoàn chỉnh, mấy đứa nhỏ là hình những động vật nhỏ và tôi là một cô cô gái dễ thương với đôi bím tóc.

Tất cả đều nóng lòng muốn thay hình đại diện mới rồi bắt đầu chơi xúc xắc trong nhóm.

“Tớ sẽ không nhận thua đâu!!” Hạ Nhất Dương tuyên bố ở trong nhóm: “Lần này tớ nhất định phải thắng!”

Sau đó, lại ném ra một điểm.

Hạ Nhất Dương: “...”

Trong khi những đứa trẻ khác vừa làm càn cười nhạo vừa bắt đầu tung xúc xắc.

Tống Khuyết được hai điểm, Trang Vũ được ba điểm, Từ Như Đồ được năm điểm.

Lâm Miểu Miểu dễ dàng được sáu điểm như Âu Hoàng: “Hahaha!! Tớ thắng rồi!"

Tôi tò mò hỏi: “Đây là đang chơi game à?”

"Không phải đâu cô cô,“ Lâm Miểu Miểu làm ra một vẻ mặt đáng yêu, “Đây là trận quyết đấu cuối cùng, ai thắng sẽ được ngồi cạnh cô cô xem phim vào buổi tối!"

Tôi: “...”

Tối nay có một bộ phim hoạt hình ra mắt, xác thực là tôi đã mua sáu vé và dự định đi xem phim cùng năm đứa trẻ con.

Nhưng tôi thực sự đã không phân chia vị trí chỗ ngồi cho tốt … Không nghĩ tới, bọn trẻ đã bàn bạc nội bộ, giải quyết nội bộ.

“Tối nay con sẽ ngồi bên trái cô cô,“ Lâm Miểu Miểu hiển nhiên rất hưng phấn, “Từ Như Đồ sẽ ngồi bên phải cô cô.”

Sau đó Từ Như Đồ đã gửi một gói biểu tượng cảm xúc ”Thỏ con đã nhận được” vào nhóm.

Tôi không khỏi bật cười: “Không phải chúng ta đều đang ngồi trên ghế sofa sao? Tại sao còn gửi tin nhắn WeChat?"

Từ Như Đồ thành thật nói: “Con không có vẻ dễ thương bằng biểu tượng cảm xúc.”

“Con vốn đã rất dễ thương rồi,“ tôi xoa đầu nó, “Cả mấy đứa đều là những đứa trẻ dễ thương nhất.”

Đây là lời thật lòng của tôi.

Mặc dù khi nhận nuôi chúng tôi cũng chỉ mới trưởng thành nhưng tôi không gặp khó khăn gì vì chúng đều quá hiểu chuyện và nhờ sự kết nối, sắp xếp của anh cả.

Chỉ thỉnh thoảng tôi mới kìm lòng không đặng cảm khái: Có tiền thật tốt.

Trẻ con đều là thú ăn vàng, điểm này nói không sai.

Nhất là tôi luôn thích mua đồ cho chúng, tôi muốn chúng mặc bất cứ bộ quần áo dễ thương nào tôi thấy trên mạng và tôi cũng thích đưa chúng ra ngoài ăn tiệc.

Dù ở một khía cạnh nào đó, tôi là trạch nữ nhưng tôi vẫn sẵn sàng đưa bọn trẻ đi ra ngoài chơi.

Giống như cùng nhau xem một bộ phim tối nay