Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao

Chương 4



07

Vừa tới rạp chiếu phim, tôi đang định lấy vé xem phim thì Tống Khuyết ngăn tôi lại: “Cô cô, ngồi đi ạ.”

Tôi nhìn lại thì thấy bốn đứa trẻ còn lại chia thành bốn đường, Lâm Miểu Miểu đi mua kính 3D, Từ Như Đồ đi lấy vé, Hạ Nhất Dương và Trang Du đi mua bỏng ngô và đồ uống.

Các bạn học nhỏ sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, làm người trưởng thành là tôi không biết làm sao ngồi trên chiếc ghế massage mềm mại, Tống Khuyết ân cần hỏi tôi có muốn gọi một suất ăn sáu phút không.

Tôi: “… Không cần đâu, Tiểu Niểu.”

Khi đến lúc vào xem phim, Lâm Miểu Miểu ngồi bên trái tôi và Từ Như Đồ ngồi bên phải tôi.

Khác với những đứa trẻ bình thường, các con không nhao nhao gây ồn ào, không đá vào ghế ngồi đằng trước, lặng yên ngồi và thỉnh thoảng phát ra những câu cảm thán nhỏ.

Vì là lần đầu tiên xem phim 3D nên một đám trẻ em xem rất say sưa thích thú, khi rời khỏi rạp chiếu vẫn chưa hài lòng, rôm rả bàn luận xem liệu lần sau có xem những bộ phim hoạt hình khác cùng loạt phim này hay không.

“Nhưng vẫn còn bài tập về nhà …” Từ Như Đồ vô thức nói, ngừng một chút, sau đó mới ý thức được: “Chúng ta không có bài tập về nhà.”

"Tốt quá!” Trang Du giơ tay hoan hô: “Nghỉ hè vui vẻ!"

Kỳ nghỉ hè sau những năm tiểu học dài dằng dặc bắt đầu như thế đó.

Xét đến vấn đề an toàn, tôi không đưa chúng ra ngoài đi du lịch - dù sao thì tôi cũng bị mù mặt nên không đủ tự tin để đưa 5 đứa trẻ đi dạo chơi trong những địa điểm du lịch xa lạ.

Nhưng cũng có thể đưa chúng đi chơi trong thành phố.

Kỳ nghỉ hè này, tôi đã đăng ký nhiều loại thẻ thường niên khác nhau, bao gồm thẻ thành viên của các công viên giải trí, thành phố trò chơi điện tử, rạp chiếu phim và nhiều thương hiệu quần áo trẻ em.

Nhưng phần lớn thời gian, chúng tôi vẫn ở nhà và chơi các trò chơi: poker, mạt chược, board game...

Tuy nói ra điều này có chút xấu hổ, nhưng tôi chơi còn thua kém một đứa trẻ, thậm chí còn không biết chơi board game.

Trong trò chơi phản ứng, Tống Khuyết là người chơi số một, tầm vóc của con bé bắt đầu phát triển vượt bậc từ năm cuối tiểu học, thần kinh vận động và tốc độ phản ứng thuộc hàng tốt nhất trong đám trẻ con, đã tham gia siêu nhiều hạng mục trong đại hội thể dục thể thao ở trường tiểu học. điểm số cũng không tệ...... đôi khi tôi nghĩ, đây chính là văn võ song toàn trong truyền thuyết sao?

Tôi vẫn còn nhớ cú sốc của mình khi cô con bé phá kỷ lục bắn súng ở Thành phố trò chơi điện tử.

Về phần trí tưởng tượng và khả năng cảm nhận trong trò “bạn vẽ tôi đoán”, tôi đoán không ai có thể giỏi hơn Trang Du. Tôi đã đăng ký cho thằng bé tham gia một lớp học về sở thích hội họa trong kỳ nghỉ hè, thằng bé dường như trời sinh đã có nhận thức độc đáo về cái đẹp. Tuổi còn nhỏ như thế đã có thể giúp tôi phối đồ rồi.

Mặc dù thằng bé luôn ngọt ngào nói: “Cô cô mặc gì cũng đẹp”, nhưng bé cũng sẽ nghiêm túc cho đánh giá ”Nhưng con nghĩ bộ màu trắng này phù hợp với tiên nữ như cô cô hơn”…

Về phần Lâm Miểu Miểu, là một Âu Hoàng rất xứng đáng, vận khí may mắn đến bùng nổ, ngay cả khi chúng tôi chơi poker cùng nhau, hầu như luôn có thể rút được bài tốt và ù bài.

Kể từ khi phát hiện ra cái thiên phú này, tôi đều nhờ con bé giúp đỡ mỗi lần tôi quay số rút thưởng trên weibo.

Từ Như Đồ và Hạ Nhất Dương đều chơi Vương giả vinh diệu rất giỏi, một người là xạ thủ, một người là người đi rừng, khi ba chúng tôi cùng chơi, hai thanh niên luôn giúp tôi cướp được dao, rồi im hơi lặng tiếng bay đi.

Thỉnh thoảng có người bên kia giận dữ mắng mỏ, hoặc có bạn nữ cùng đội hỏi có muốn lập CP không, hai đứa luôn ngẩng mặt lên và ngơ ngác hỏi tôi: “Cô cô ơi, ý cô ấy là gì vậy?”

Thỉnh thoảng, Hạ Nhất Dương sẽ cau mày phản bác: “Đây không phải chị tôi, mà là cô cô của tôi."

Phản ứng của bên kia càng trở nên gay gắt hơn: “Mày nghĩ mày là Dương Quá à? mày đang giả vờ cái quái gì vậy?"

Tôi: “...”

Hạ Nhất Dương: “Cô cô, anh ấy đang nói cái gì vậy?”

Từ Như Đồ: “Hắn đang mắng chúng ta.”

Hạ Nhất Dương: “Cô cô nói, không thể mắng người.”

Từ Như Đồ: “Report là được rồi."

Thế là hai đứa nhỏ chặn đầu bên kia lại, tiếp tục thao tác trong im lặng.

Còn tôi, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi để hai đứa kéo mình, nghĩ thầm: Người lớn cũng không nghĩ đến trà trộn như thế.

Nhưng lần sau, tôi sẽ tiếp tục xấu hổ đi theo hai đứa: Không có cách nào, học sinh tiểu học đều quá lợi hại.

08

Kỳ nghỉ hè qua đi, mấy đứa nhỏ được tôi gửi đến trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố.

Tôi vẫn đón mấy đứa trước cổng mỗi ngày, vẫn quen với việc cùng nhau xem phim mỗi tuần, hết thảy đều không có gì thay đổi - ngoại trừ việc thời gian học tập của bọn nhỏ trở nên nhiều hơn, cũng bận rộn hơn trước.

Ngay khi tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục sống hạnh phúc như thế này thì cuốn ”Bách khoa toàn thư” đã lâu không phản hồi bỗng có phần mô tả mới.

Tóm tắt cốt truyện: Nam chính và nữ chính yêu nhau. Mối quan hệ của họ nóng lên trong một chuyến đi đạp thanh ở ngoại ô. Nữ phụ độc ác (Hạ Thanh Thu) đuổi nữ chính ra khỏi nhà. Nam phụ cầu tình, nhân vật phản diện cùng nữ chính rời nhà trốn đi, nữ phụ tỏ tình với nam chính.

Tôi: “...”

Đi đạp thanh ở ngoại ô là cái gì? Đây có phải là chuyến dã ngoại mùa thu mà gần đây mấy đứa nhỏ muốn tham gia không? Còn có, tại sao đã nhiều năm trôi qua mà tên của tôi vẫn chỉ được ghi vào vị trí của nữ phụ độc ác? Những cái tên của người khác đâu?

“Bách khoa toàn thư” không hiểu tiếng lòng của tôi, chỉ thúc giục tôi hoàn thành cốt truyện.

Nhưng tôi đã nói rồi, không thể nào đi theo cốt truyện, đem mấy đứa đuổi ra khỏi nhà cũng không tồn tại.

Vấn đề là, nam chính và nữ chính yêu nhau, nữ phụ thích nam chính, nhân vật phản diện thích nữ chính, nam phụ thích nữ chính... Liệu những chuyện này có xảy ra không?

Tuy nhiên, năm đứa trẻ này đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, ở độ tuổi mới bắt đầu biết yêu, việc thích một người là điều bình thường, tôi không phản đối điều này, nhưng nếu nó thực sự phát triển thành ngược luyến tàn tâm, làm tổn thương tình cảm của nhau thì tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ đồng ý.

Tôi quyết định tìm hiểu xem mấy đứa nhỏ đang nghĩ gì.

Nhưng mà... nam chính và nữ chính đến cùng là ai vậy? Nữ phụ, nam phụ là ai, nhân vật phản diện là ai?

Tôi mặt vô cảm nhìn mô tả ngoại hình trong cốt truyện.

Cái gì mà đôi môi như hoa đào, đôi mắt như quả nho, những gì... những mô tả này ai mà sử dụng được chứ!

Đã mấy năm trôi qua, tôi vẫn không thể khớp được thân phận với bất kỳ cái tên nào.

Vì không thể khớp được thân phận nên tôi chỉ có thể từng bước từng bước loại trừ từng cái một.

Người đầu tiên tôi đi tìm là Lâm Miêu Miêu.

Con bé hồn nhiên, trong sáng, hoạt bát và đáng yêu, không có tâm nhãn gì, là hạt dẻ cười của gia đình.

Cho nên con bé có phải là nữ chính không?

Tôi hỏi, “Miêu Miêu, con thích nghi ở trường thế nào rồi?"

“Siêu tốt luôn ạ!” Lâm Miêu Miêu cao hứng bừng bừng nói: “Cô cô, cô giáo đọc bài văn lần trước con viết trước mặt cả lớp. Con viết về cô cô, các bạn trong lớp đều nói muốn gặp cô cô tiên nữ của con......”

Tôi: “...”

Tôi tiếp tục nói vòng vo: “Miêu Miêu, gần đây con có nhận thấy điều gì khác biệt ở mọi người không?"

"Điều khác biệt ạ?”Lâm Miêu Miêu bối rối trong hai giây, và nhanh chóng trở nên phẫn nộ, “Ồ! Từ Như Đồ, Từ Như Đồ quá đáng lắm, cô cô! Cậu ấy thế mà đã chuẩn bị quà tháng mười cho cô cô sau lưng chúng con! Không ai trong chúng con biết cả, cậu ấy thật sự rất tâm cơ!”

Tôi: “...”

Tôi xác thực đã nhận được một món quà từ Từ Như Đồ trong tháng này, còn đăng nó lên vòng bạn bè.

“Còn có còn có, bìa PPT mà Hạ Nhất Dương sử dụng khi phát biểu là ảnh của cô cô và cậu ấy! Rõ ràng là cậu ấy phải giới thiệu bản thân, nhưng cậu ấy lại cho ảnh chụp cô cô vào. Ch.ết tiệt, con diễn thuyết trước mặt cậu ấy chỉ sử dụng ảnh của chính mình...”

Tôi: “...”

Hoàn toàn, không thể nói bất cứ điều gì.

Tôi tự an ủi mình, con bé còn nhỏ như vậy, chuyện gì cũng tâm sự với tôi, cũng chưa từng nhắc đến chàng trai nào, sao có thể yêu sớm được?

Chắc chắn không phải Miêu Miêu.

Tôi lại thay đổi đối tượng điều tra, Trang Du.

“Tiểu Ngư,“ tôi muốn ngay thẳng khi đối mặt với Trang Du, “Đến lớp học lâu như vậy rồi, con có quen thêm bạn mới nào không?"

"Có ạ!” Trang Du lập tức mở miệng nói: “Lớp con có nhiều bạn nam thích vẽ tranh lắm, giờ mỹ thuật còn hay ngồi cùng các bạn ấy.”

Tôi: “Không phải, chỉ là, có bạn nữ nào không?"

"Con gái?” Trang Du sửng sốt một chút, “Cũng có hai bạn, chúng con cùng nhau thảo luận cách trang điểm."

Tôi: “... trang điểm?"

“Đúng a, con cũng muốn trang điểm cho cô cô,“ mắt sáng long lanh, “Con cũng có thể mua đồ trang điểm cho cô cô!”

"A...” Tôi thực sự có chút không biết nên tiếp tục chủ đề này như thế nào, chỉ đành cắn răng tiếp tục hỏi: “Vậy con thấy các bạn xinh đẹp không? So sánh được với Miêu Miêu và Tiểu Khuyết thì sao?"

“Con không biết,“ Trang Du gãi gãi cằm, không hề lo lắng nói: “Dù sao trong mắt con, ngoại trừ cô cô tôi xinh đẹp như tiên nữ ra, những cô gái khác đều giống nhau.”

Tôi: “...”

Nghe giọng điệu này, xem ra cũng không phải là Tiểu Ngư.

Nhưng bất kể là nam chính, nam phụ hay nhân vật phản diện, chẳng phải vào thời điểm này nên bắt đầu thích nữ chính sao?

Tôi ngập ngừng nói: “Tiểu Ngư, cô cô muốn hỏi một vấn đề cuối cùng.”

Trang Du: “A? Không sao đâu cô cô, cứ hỏi đi!"

“Nếu như,“ tôi nhấn mạnh nhiều lần, “Ý cô là nếu như, giả sử, Tiểu Ngư, con phải chọn một cô gái để chơi cùng mọi lúc, con sẽ chọn Tiểu Khuyết hay là Miêu Miêu?”

Trang Vũ hoàn toàn ngây dại.

Thằng bé hỏi tôi: “Con không thể chọn cô cô sao?”

Tôi: “… Chính là giữa Tiểu Khuyết và Miêu Miêu …”

Thằng nhỏ: “Vậy Hạ Nhất Dương và Từ Như Đồ có thể chọn cô cô sao?”

Tôi: “Hả? Hai đứa nó không có trong vấn đề này...”

Thằng nhỏ: “Nhưng Tống Khuyết và Lâm Miêu Miêu sẽ không nguyện ý chơi với con mãi đâu, nhất định sẽ tìm cách cướp cô cô!”

Tôi: “Vậy giả sử họ nguyện ý muốn chơi với con mãi thì sao?"

Thằng nhỏ: “Vậy con cũng không muốn a, con cũng không thể chơi thắng bọn họ, Tống Khuyết mạnh mẽ như vậy, Lâm Miêu Miêu mỗi lần rút bài đều may mắn như vậy, con chỉ muốn chơi với cô cô thôi!”

Tôi: “...”

Tôi, triệt để từ bỏ..

Tôi lại đi tìm Hạ Nhất Dương.

Tiểu Dương mặc dù khó chịu một chút, nhưng nếu tôi hỏi nó điều gì đó, nó cũng sẽ không giấu tôi.

Tôi hỏi Hạ Nhất Dương: “Tiểu Dương, dạo này con thế nào rồi?”

Hạ Nhất Dương nghi hoặc nhìn tôi một chút: “Có chuyện gì vậy cô cô?”

Tôi: “... chính là muốn biết tình huống của mấy đứa con thôi."

"Con hiểu rồi,“ cậu bé dáng người cao cao lạnh lùng hỏi tôi với vẻ mặt đã hiểu rõ ràng, “Cô cô muốn biết chuyện của ai?"

Tôi: “?"

Tôi luôn cảm thấy thằng bé hiểu lầm ý của tôi, nhưng tôi vẫn thận trọng nói: “Thế, Tiểu Khuyết thì sao?”

"Cô ấy?” Hạ Nhất Dương cau mày, “Cô ấy không có việc gì, nhưng Lâm Miêu Miêu đầu tuần xác thực quên làm bài tập."

Tôi chợt nghiêm túc: “Còn có chuyện như vậy sao?”

“Vâng,“ Hạ Nhất Dương nói, “Bài thi đó bị nhét vào cặp sách của cậu ấy, cậu ấy không mang về nhà nên bị giáo viên phê bình.”

“Hoá ra là như thế à,” tôi lại hỏi, “Những người khác thì sao? Có hành vi nào không muốn học nên không làm bài tập không?”

“Cái này thì không có.” Hạ Nhất Dương lắc đầu, “Cô cô yên tâm, sau này Tống Khuyết sẽ nhắc nhở cậu ấy.”

"Vậy là tốt rồi,“ tôi không tự chủ được gật đầu, “Tiểu Khuyết vẫn đáng tin cậy. Thế trong học tập có gặp khó khăn gì không? Có cần đến trường luyện thi không?"

- --Mười lăm phút sau.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Nhất Dương, lâm vào hoảng hốt.

Tôi vừa muốn hỏi cái gì ấy nhỉ?

Cái gì ta?

Làm thế nào mà lại trở nên như thế này!

Chắc chắn, điều cha mẹ quan tâm nhất là việc học tập của con mình...

Còn lại Từ Như Đồ và Tống Khuyết là hai đứa thông minh nhất trong năm đứa trẻ, tôi đang phân vân không biết nên đi tìm ai trước thì Từ Như Đồ đã chủ động đến chỗ tôi.

“Cô cô,“ chàng trai vóc dáng thẳng tắp hỏi tôi, “Cô cô có phải muốn hỏi chúng con vấn đề gì không?”

Tôi cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần, chỉ cảm thấy thân là người lớn mà lại đi hoài nghi những đứa trẻ so với giấy trắng còn sạch sẽ hơn này liệu có yêu sớm hay không, quả thực là tội ác tày trời.

Trong lòng tôi vừa đang tự phỉ nhổ chính mình, vừa nói khô khan: “Thật ra... chính là các con cũng đã lớn lên một chút rồi. Cô chỉ hơi tò mò không biết mấy đứa có nổi tiếng ở trường không...”

Từ Như Đồ im lặng hai giây, một phát trúng tim đen: “Cô cô muốn hỏi chúng con có yêu sớm hay không sao?”

Tôi: “...”

Quả nhiên là bị vạch trần rồi