Có Còn Rung Động

Quyển 1 - Chương 6: Đánh "đúng" chứ không phải đánh "lộn"



Cũng giống như cấp 1, trường cấp 2 ở chỗ Mai Mai sống cũng chỉ là một phân hiệu nhỏ, vừa đủ cho mỗi lớp một phòng từ lớp 6 đến lớp 9, và cách trường cấp 1 chừng hai cây số. Vậy nên, lên cấp 2, cả Mai Mai và Nguyên đều không thể đi bộ tới trường nữa, hai đứa trẻ được ba mẹ mua cho xe đạp. Của Mai Mai là một chiếc mini Nhật mua từ tiệm xe cũ, đã được sơn lại một lớp sơn mới màu hồng phấn. Còn của Nguyên là một chiếc xe đạp địa hình mới cong, dạo này ông Ba Bình vắng nhà suốt nhưng bù lại cũng thu được ít lợi nhuận những chuyến buôn hàng nhỏ. Sau đó cả hai dành cả mùa hè để tập xe.

Chính xác là chỉ có Nguyên dành cả mùa hè để tập xe, còn Mai Mai với tế bào vận động hơn người qua ngày thứ hai bằng cách học riêng của mình đã có thể tự chạy bon bon rồi. Cách của cô bé rất đơn giản và thô bạo, dắt xe lên đỉnh dốc, leo lên và phi thẳng xuống, phía sau là con Meo vừa phấn khích chạy theo vừa sủa ăng ẳng. Sau n lần bóp phanh không kịp lao thẳng vào bụi cúc quỳ thì căn bản xe đạp không còn làm khó được Mai Mai nữa. Còn Nguyên thì tiến độ tập xe sau một tuần vẫn chậm rãi nhấp bàn đạp ba cái chống chân một lần, sau hai tuần thì chuyển sang đạp ba vòng pê đan chống chân một lần, sau một tháng nếu có Mai Mai giữ phía sau cậu có thể yên tâm đạp hai vòng quanh sân, sau hai tháng khi Mai Mai đã có thể drift điệu nghệ cậu tạm gọi là có thể tự đạp xe một mình. Dù vậy, Mai Mai vẫn cảm thấy cậu đạp xe chưa đủ vừng, suốt một tháng còn lại của mua hè mỗi chiều đều ép cậu phải dắt xe ra đường chạy mười vòng. Nguyên không quá thích việc vận động, cậu thích ngồi yên đọc sách hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối một người một chó cứ đừng trước nhà vừa gọi vừa sủa nên đành phải đi theo.

Dĩ nhiên, là một chị đại, Mai Mai không hài lòng chút nào với chiếc mini Nhật bánh bèo của mình, theo lời cô bé thì phải cưỡi một chiếc xe địa hình mới ra được khí chất. Kết cục là mỗi ngày, mỗi đứa đều tự đạp xe của mình ra khỏi nhà nhưng đến ngả ba đường, Mai Mai sẽ ngang nhiên chiếm chiếc xe đua, quăng chiếc mini Nhật hồng phấn cho cậu bạn. Cả hai đi trên đường tạo thành một cặp đôi quái dị. Cô nhóc tròn như hạt mít, lùn tịt thì nhón chân chổng mông đạp xe địa hình cao hơn cả mình, còn cậu nhóc lại khuỳnh khoàng cong chân trên chiếc mini Nhật đã bị hạ thấp yên xe hết cỡ. Bỡi lẽ, từ lúc hết lớp 5, Nguyên mỗi ngày đều cao lên, bớt đi vẻ tròn trịa trẻ con còn dáng vẻ Mai Mai thì vẫn bất khuất trước thời gian.

Với Mai Mai cấp 2 hay cấp 1 đều như nhau, mỗi ngày lên lớp gà gật, cuối kỳ thì nháo nhào lên học bù vì sợ thi lại, mỗi tháng vài trận đánh nhau, cuộc sống đầy sôi động, phong phú và sẽ càng hoàn mỹ hơn nếu như cậu bạn hàng xóm không học giỏi đến như vậy. Đúng vậy, ngược với cô bạn Mai Mai, Trần Nguyên chính là con nhà người ta trong truyền thuyết. Hai đứa trẻ ngồi cùng bàn, sáng học chung chiều cùng làm bài tập về nhà, vậy mà một đứa dẫn đầu còn một đứa lại khóa đuôi, thầy giáo chủ nhiệm lớp 6 lần đầu tiên trong sự nghiệp đưa đò của mình cảm thấy bất lực. Từ khuyên nhủ mỗi ngày, đe nẹt dọa dẫm đến buông bỏ, ông cảm thấy nếu như trong đầu Nguyên là bộ não với nhiều nếp nhăn thì trong đầu Mai Mai chính là từng khối cơ bắp xếp gọn gàng, thẳng lối. Dường như tất cả trí tuệ, năng lực của mình đều được con bé dành cho những trận đánh lộn để vươn lên vị trí chị đại trường cấp 2. À không, theo lời con bé thì nó đánh "đúng" chứ không phải đánh "lộn", học dốt còn bày đặt chữ nghĩa, nghe muốn tăng xông.

Một cục phiền toán to bự khiến cả trường phải đau đầu nhưng Nguyên lại chưa bao giờ thấy Mai Mai là một mối rắc rối. Cậu không thấy Mai Mai đánh lộn là xấu, cô bé chưa bao giờ đánh bạn vô cớ hay ức hiếp người yếu hơn, cô chỉ thông qua những việc phản nghịch như vậy để bộc lộ một phần yếu đuối và cam chịu trong nội tâm của mình mà thôi. Cậu cũng không thấy Mai Mai cần phải học giỏi mới được, có tới bảy loại thông minh khác ngoài học tập, thế giới rộng lớn như vậy, sau này Mai Mai chắc chắn sẽ tìm thấy việc mình muốn làm nhất mà không cần phải học giỏi. Mai Mai như mặt trời nhỏ, rực rỡ và tươi sáng. Mà cậu lại như tấm pin năng lượng mặt trời, mỗi ngày tới gần cô hấp thụ từng chút ấm áp, có như vậy khi trở về nhà đối diện với ngôi nhà lạnh lẽo đó, cậu sẽ không còn sợ hãi nữa.

Chỉ là, chính Nguyên cũng không ngờ rằng, ngôi nhà mà cậu tưởng như đã lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng đó lại có một ngày thậm chí còn không giống một ngôi nhà nữa.