Có Còn Rung Động

Quyển 1 - Chương 7: Theo chị có cơm no rượu say mỗi ngày



Ngày tổng kết năm học lớp 8 của Mai Mai và Nguyên, có một sự kiện khiến tất cả những đứa trẻ có mặt ở cổng trường lúc đó không bao giờ quên. Một người phụ nữ xinh đẹp đang chờ đón con gái mình tan trường thì đột nhiên bị hai người đàn ông lực lưỡng xông tới giữ chặt lại, sau đó bị một người phụ nữ lớn tuổi khác xông tới đánh. Ban đầu là tát vào mặt, vào tay, sau là nắm tóc kéo, cuối cùng quần áo trên người cũng bị kéo rách lộ ra nội y. Tất cả dường như diễn ra chỉ trong vài phút, khi đám trẻ bắt đầu sợ hãi la hét lên thì người phụ nữ xinh đẹp đã bị hất nằm sõng soài dưới đất, rách nát, rũ rượi.

Hôm đó Mai Mai bị thầy chủ nhiệm giữ lại giáo dục tư tưởng vì thành tích cuối năm bết bát, cô bé nói Nguyên dắt xe ra trước cổng chờ mình. Lúc cô bé được thả ra, theo tiếng ồn đi tới đám đông tụ tập trước cổng thì người phụ nữ bị đánh kia đã nằm co dưới đất, bảo vệ trường vừa xông ra không cho đánh người, vừa xua đám trẻ ra xa sợ tai bay vạ gió. Dù vậy họ không thể nào ngăn cản được tiếng mắng chửi của người phụ nữ lớn tuổi kia.

"Mày có con, có chồng rồi sao còn đi cướp chồng tao, tao đánh, đánh cho con gái mày thấy mẹ nó là đồ cướp chồng khốn nạn, cho con mày nó nhục nhã vì có một người mẹ như vậy. Áo đẹp, quần đẹp này dùng tiền chồng tao để mua, tao sẽ xé hết, cho con gái mày thấy mày có bán thân cũng không đổi được gì.."

Cách không xa đám đông, Mai Mai thấy Nguyên đứng đó, nhìn chằm chằm vào người phữ đang nằm giấu mặt trên nền đất, vừa sửng sốt vừa hoảng loạn. Cô đi tới, dùng bàn tay của mình nắm chặt lấy tay cậu bạn, dùng giọng điệu chị đại không cho phép được từ chối nhất của mình mà nói:

"Nguyên, đừng nhìn, về nhà thôi."

Nhưng cuối cùng Mai Mai lại không đưa Nguyên về, cô bé dắt cậu tới đập nước gần nhà, để cậu ngồi dưới bóng cây thông, Mai Mai cảm thấy có lẽ Nguyên cần một chút yên lặng. Cho đến khi hoàng hôn đỏ rực, nhuộm đỏ cả mặt nước lăn tăn, khi Mai Mai đã nghĩ tới lý do 101 để giải thích cho bà nội vì sao mình lại về trễ thì đột nhiên cậu nói chuyện.

"Mẹ mình ngoài ca hát ra thì bà không giỏi làm gì cả, lúc ba mình chưa vỡ nợ trong nhà có ba người giúp việc và hai vú em phụ mẹ coi sóc nhà cửa và chăm mình. Bà thích ăn ngon, thích mặc đẹp, thích được yêu chiều cung phụng. Nên lúc mới chuyển tới đây mẹ gần như sụp đổ, bà nói ngôi nhà này bẩn thỉu cũ kỹ, xung quanh nhà chỉ toàn đất đỏ khiến cho mỗi bận bà mặc váy dài đều bị dơ, không có bồn tắm, không có máy nước nóng, không có người giúp việc nên tay bà bị trầy trụa vì giặt đồ, vì nấu cơm cho mình. Lâu dần bà ấy không khóc than nữa nhưng mình nhìn thấy trong mắt mẹ sự chán ghét, chán ghét mọi thứ xung quanh, và chán ghét cả mình. Buổi chiều mưa đó, người đàn ông muốn mẹ mình đi theo đó ông ta đã có vợ rồi, vợ ông ta từng là bạn thân của mẹ mình. Sau này mình còn bắt gặp họ còn gặp nhau nhiều lần nữa. Mình từng nghĩ mình sợ nhất một ngày bà ấy sẽ bỏ ba con mình mà đi, nhưng hôm nay mình lại có một nỗi sợ khác, mình sợ bà ấy sẽ như người phụ nữ đó, xen vào gia đình người khác, bị người ta dẫm đạp lên cũng không dám phản kháng. Mai, mình sợ lắm, bà ấy yếu đuối như vậy, làm sao đây, Mai.."

Nguyên cúi đầu, từng giọt nước mắt rớt xuống rồi biến mất dưới lớp lá thông rụng đầy, bốn năm làm bạn lần đầu tiên Mai Mai thấy cậu khóc, im lặng kìm nén. Mà cô chẳng thể làm gì cả, ngoài việc nắm thật chặt bàn tay Nguyên.

Nhưng nỗi sợ của Nguyên rốt cuộc cũng không trở thành hiện thực, hoặc đã diễn ra ở một nơi mà cậu không biết, 1 tuần lễ trước ngày khai giảng lớp 9 mẹ cậu đã bỏ nhà đi theo người đàn ông đó, chỉ mang theo giấy tờ cá nhân, để lại một tờ đơn ly hôn, ngay cả một lời nhắn cũng không có. Tối đó, ông Ba Bình mang hết tất cả đồ đạc vợ cũ ra trước sân châm lửa đốt. Váy áo, túi xách, khăn quàng, giày dép.. có lẽ do toàn đồ đắt tiền nên đám cháy âm ỉ tới gần sáng mới tắt hẳn, khiến bà nội Mai Mai phải chẹp miệng tiếc nuối đến mấy lần.

"Đồ không dùng nữa thì đem bán cũng được tiền vậy, vợ thôi mà không có người này thì lấy người khác, đốt hết thật phí."

Tưởng rằng Nguyên sẽ sa sút sau khi mẹ bỏ đi nhưng cậu lại vẫn như chưa có gì xảy ra. Ngay cả khi ông Ba Bình sắm một chiếc xe tải mới, nói rằng từ nay sẽ thường xa nhà đi làm ăn cậu cũng chỉ trả lời qua loa "Ba đi đi, con tự lo được."

Mai Mai nghĩ rằng hai người lớn này thật buồn cười, một người rồi lại một người cứ vậy kiếm cớ đi mất, vậy còn thằng đệ của mình phải làm sao đây? Cô bé rầu thúi ruột còn cậu thì cười.

"Còn Mai mà, Mai bảo kê mình mà phải không."

"Ờ, khá lắm chú em, theo chị có cơm no rượu say mỗi ngày."