Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 13: Nguyên cảm thấy nước mắt cô như nhỏ thẳng vào lòng anh, đau xót



Sau đó Nguyên đúng là giữ lời với Mai Mai, chỉ cần cô không đi tour anh sẽ cần mẫn mang cho cô bữa sáng và bữa tối, cuối tuần có thêm bữa trưa. Thỉnh thoảng không chịu nổi căn hộ bữa bộn của cô lại lui cui lau chùi dọn dẹp, Mai Mai ngồi trên sofa vừa ăn dưa hấu vừa nhìn anh lau nhà không khỏi cảm thán:

"Thật đúng là ngoan hiền, đảm đang."

Nguyên ghé lại, bốc một miếng dưa hấu trên chén của cô cho vào miệng.

"Hồi đó đã hứa đi theo nâng khăn sửa túi cho em rồi còn gì. Em hài lòng không?"

Mai Mai cười nắc nẻ.

"Rất hài lòng.. ha ha."

Dạo gần đây cô cứ có cảm giác giống như tám năm chia cách kia không tồn tại, họ vẫn đang sống như ngày vô lo ở xóm nhỏ trên cao nguyên.

Buổi chiều lúc cả hai đang thảo luận buối tối nên ăn lẩu hay thịt nướng thì nhóm chat núi Đại Bình có tin nhắn mới. Là Chương nhắn, sinh nhật bé Vân nên tối nay muốn mời mọi người cùng tụ tập ăn uống, đính kèm là địa chỉ một nhà hàng ở ở Quận 2. Mai Mai vẫn duy trì kết nối với các nhóm khách hàng cũ, thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia tụ tập với họ nếu thấy hợp rơ. Nguyên cũng đọc được tin nhắn, anh hỏi ý kiến cô:

"Em muốn đi không?"

"Đi cũng được, quán đó có món bò nướng khá ngon."

"Vậy anh về thay đồ, em thay đồ đi, lát cũng đi taxi với anh."

Người đàn ông này vẫn đang chờ đổi bằng lái xe từ Cadana sang Việt Nam, lại không chịu để cô chở đi bằng xe máy nên kết cục đi đâu họ vẫn phải đi bằng taxi.

Lúc họ tới thì mọi người cũng đã tụ tập đông đủ, Đình Hải liếc mắt qua lại mở rada hóng drama:

"Hai anh chị đi chung à?" Cậu chàng vẫn chưa quên ngày đó chị Mai xuống xe, anh đẹp trai này cũng xuống theo luôn đâu.

"Tình cờ gặp ngoài cửa nhà hàng thôi." Mai Mai trả lời cậu.

Nguyên kéo ghế ngồi bên cạnh cô không nói gì cả, biết nói gì đây, anh theo đuổi người ta chưa thành công thì phải chịu thôi.

Vì cả nhóm hướng dẫn viên cũng không phải đi tour vào ngày mai nên mọi người đề nghị uống bia, Mai Mai không từ chối, cô uống không được nhiều nhưng vài ly cũng không đến nỗi say. Nhưng cô không lường trước được con bé Vân hôm nay lại hăng hái quá mức, cứ ghé qua mời cô một ly, thêm một ly, rồi thêm một ly, kết cục đến khi tàn cuộc Mai Mai đã hơi bay bay.

Nguyên nhìn cô gái bên cạnh, chân bước vẫn còn vững vàng nhưng miệng lại cười ngốc nghếch, đoán là cô say rồi. Ngày xưa Mai Mai có quậy phá đánh lộn nhưng chưa bao giờ động đến bia rượu, Nguyên chưa bao giờ thấy cô say, lúc nãy thấy cô bình tĩnh uống nên anh cứ nghĩ tửu lượng của cô khá cao, ngờ đâu đúng kiểu "ba say chưa chai".

Anh vẫy một chiếc taxi, tạm biệt mọi người rồi đưa cô lên xe. Nhóm người còn đứng lại nhìn nhau cười đầy ẩn ý, lúc đến thì nói là không đến cùng nhau, sao giờ lại đi về cùng nhau, rõ ràng nói xạo, hai người này có chuyện.

Mai Mai dĩ nhiên không biết lời nói dối của mình đã bị lòi đuôi, lúc này đây cô chỉ cảm thấy người hơi lâng lâng, hơi phấn khích. Mai Mai thuộc kiểu người khi say sẽ làm nhiều việc khi tỉnh vì lý do gì đó mà cô không dám làm. Mà lúc này đây, ở ghế sau của taxi cô đang cầm tay Nguyên, nhìn anh chằm chằm, miệng vẫn giữ điệu người ngu ngốc của mình. Nguyên trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, anh để cô thoải mái nhìn không nói gì cả, lúc này đang ở trên taxi anh sợ mình nói lung tung kích động người đang say cứu vãn không nổi.

Tới chung cư, trả tiền xong Mai Mai ngoan ngoãn theo Nguyên xuống xe, để anh kéo đi qua công viên vào thang bộ, tới cửa nhà anh đưa tay còn lại mở túi xách của cô lấy chìa khóa nhà mở ra, lại dắt tiếp cô đi vào trong để cô ngồi xuống ghế sofa. Lúc này anh mới nhỏ giọng hỏi:

"Em ngồi đây, anh đi pha cho em một ly nước chanh uống giải rượu."

Mai Mai chưa say đến đầu óc mụ mị, cô chỉ hơi quá chén mà thôi, cũng biết chuyện gì đang xảy ra nhưng có chút cồn thì mấy sợi thần kinh xấu hổ cũng bị đứt hết. Cô ghì lấy tay Nguyên.

"Không cho anh đi."

Nguyên buồn cười ngồi xuống cạnh cô, giá mà lúc tỉnh cô cũng dính lấy anh vậy thì tốt.

"Ừ, anh không đi nữa, ngồi đây với em."

Đột nhiên Mai Mai khóc, từng giọt nước mắt thinh lặng rơi xuống, lông mi cô ướt nhòe, má cũng ướt.

"Anh nói xạo, rõ ràng anh đã đi, im lặng bỏ đi không nói một tiếng nào, lại còn đi nhiều năm như vậy."

Nói rồi cô òa lên nức nở.

Nguyên cảm thấy nước mắt cô như nhỏ thẳng vào lòng anh, đau xót, anh đưa tay ôm cô vào lòng, mắt đỏ hoe.

"Xin lỗi em, xin lỗi em.."

Mai Mai cứ vậy ở trên vai anh khóc tới khi mệt mỏi rồi ngủ quên. Nguyên bế cô vào giường, giặt khăn lau mặt cho cô, sửa lại gối để cô nằm thoải mái, rồi cứ vậy ngồi nhìn cô suốt một đêm.

Sáng hôm sau, lúc Mai Mai tỉnh dậy đã là 10h sáng, cô cảm thấy họng mình hơi rát, ngồi xoa đầu nhớ lại chuyện tối qua rồi thở dài, người ta say rượu quậy xong thì quên hết, còn cô một chi tiết nhỏ cũng nhớ, xấu hổ quá. Cô lê thân xác rụng rời vào toilet tắm rửa, gội đầu cố làm cho mình tỉnh táo lại. Lúc xong hết mệt mỏi bò ra phòng khách, định tìm điện thoại đặt đồ ăn thì thấy Nguyên đang đứng trong bếp. Nghe mùi thơm trong không khí thì chắc là đang nấu cháo thịt bằm. Mai Mai ngượng ngùng:

"Lúc nãy thức dậy không thấy, em tưởng anh đi về rồi."

Nguyên pha một ly mật ong với nước ấm, dắt cô ra sofa rồi đặt vào tay cô.

"Lúc nãy anh xuống siêu thị dưới nhà. Em uống đi, một lát ăn cháo."

Mai Mai nhấp từng ngụm nước nhỏ, cổ họng dần đỡ khó chịu hơn.

Nguyên ngồi bên cạnh nhìn cô.

"Em có muốn hỏi anh gì không?"

Mai Mai xoa xoa ngón tay cái lên thành ly sứ.

"Hỏi gì đâu chứ, có gì để hỏi."

Nguyên lấy ly nước trên tay cô đặt lên bàn, cầm tay tay cô, bắt cô phải nhìn về minh.

"Ừ, em không muốn hỏi, là anh tự muốn nói. Mai, hè năm lớp 11 đó, ba anh phát hiện anh không phải là còn ruột của ông ấy, bởi vì càng lớn lên anh càng giống một người bạn cũ của họ. Ông ấy rất đau khổ. Anh cũng đau khổ. Hóa ra gia đình mà anh từng nghĩ đã từng hạnh phúc đó chỉ là kết quả từ sự lừa dối của mẹ anh. Anh thấy có lỗi với ông ấy, nên cuối cùng anh chọn cách trốn chạy. Xin lỗi em, vì hèn nhát nên đã để em lại, cũng không dám nói với em lý do anh phải đi, sợ em thương hại, sợ em thấy anh chỉ là một đứa không ai thừa nhận."

Khuôn mặt Mai Mai đầy nước mắt, cô bối rối, thì ra trong lúc cô vô tâm vô tính một mình Nguyên đã phải trải qua những chuyện đau lòng đến như vậy.

"Gần 2 năm trước, anh bảo vệ xong luận án thạc sĩ, định về nước thì ba anh nói em đã có bạn trai, nhìn em rất hạnh phúc.."

Mai Mai ngừng khóc, bạn trai nào, bạn trai gì, sao cô từng có bạn trai mà cô không biết? Sau đó trong đầu cô xuất hiện hình ảnh chiếc xe phân khối lớn, chồng Hồng Thúy xăm trổ đầy mình cùng lời nói xạo của cô. Tức muốn chết, ông Ba Bình nhìn sao thấy được cô rất hạnh phúc, lúc đó là cô chột dạ bỏ chạy mà.

"Vậy sao giờ anh còn về?" Mai Mai buồn bực.

"Anh xem FB của em, thấy bạn em nói em đang độc thân, nghĩ chắc em chia tay bạn trai rồi nên mới nhanh chóng chạy về theo đuổi em."

Nghĩ đến hai năm đã bỏ lỡ, Mai Mai thấy mình đúng là bị nghiệp miệng quật. Tự giận mình cô úp mặt xuống gối. Nguyên không biết nội tâm bão tố của cô, ở bên cạnh thủ thỉ:

"Ra ăn cháo nhé, ăn xong giận tiếp được không?"

Cuối cùng vẫn bị anh đưa ra bàn ăn, ăn một hơi hết tô cháo, ăn xong ngồi bó gối trên ghế vừa gặm táo vừa xem Nguyên rửa chén. Bàn tay anh khá lớn, ngón thon dài đẹp mắt, rửa chén thôi cũng có cảm giác rất hấp dẫn. Mai Mai nuốt miếng táo trong miệng xuống, gọi một tiếng.

"Nguyên"

Nguyên úp chiếc đĩa cuối cùng lên kệ.

"Ừ, anh đây."

"Anh nói anh đang theo đuổi em à?"

Nguyên lau khô tay quay người lại, lưng dựa vào thành bếp nhìn cô.

Mai Mai cười rực rỡ.

"Vậy anh theo đuổi được rồi đó."

Anh cười lớn bước tới, đưa tay bế cô lên. Mai Mai đu trên người anh, hai chân kẹp hông, hai tay vòng qua cổ, chu miệng hôn lên má anh một cái.

"Sao hạnh phúc muốn chết phải không, tự nhiên có được một bạn gái quá sức đáng yêu như em."

Nguyên bế cô đi vòng ra phòng khách, đặt cô nằm lên sofa, cúi người đè lên, không nói gì mà hôn. Bù lại tiếc nuối của lần trước, lần này là một nụ hôn sâu đúng nghĩa. Hôn tới khi Mai Mai cảm thấy miệng mình bị cắn đau la lên anh mới chịu buông ra. Cô lùi lại, sửa lại áo quần xốc xệch, cằn nhằn:

"Sưng hết miệng thì mai sao em đi làm, anh đang gặm xương hả?"

Người nào đó sung sướng nằm xuống, chen chúc trên sofa, ôm cô vào lòng:

"Anh không có kinh nghiệm lắm, nếu anh.. ừm.. không kiếm chế được cắn em, em chịu khó một chút né ra, từ từ anh sẽ giỏi hơn."

Mai Mai lườm rách mắt:

"Anh nghĩ em nhiều kinh nghiệm lắm chắc, lúc đó nhắm tịt mắt vậy biết anh cắn khi nào mà né."

Nguyên hơi nhích ra, đôi mắt xếch nhìn cô đăm đăm, cầm lấy tay Mai Mai rồi học theo động tác của cô ngày ấy:

"Không phải sau anh em có.. một hai ba bốn năm mối tình rồi hay sao? Sao lại không có kinh nghiệm."

Mai Mai nín khe.

Có một vĩ nhân nào đó đã nói, đừng nên nói dối vì một lời nói dối sẽ phải che đậy bằng một lời nói dối khác.

Sáng nay, Mai Mai sau hai lần tự ngã vào hố do mình đào đã vô cùng thấm thía điều này.

Cuối cùng đành cứu lấy sĩ diện của mình bằng một lời nói dối khác:

"Một đống mối tình đó đều là tình yêu trong sáng như nước tinh khiết, không cầm tay không hôn hít gì cả, không được sao?"

"Được, quá được luôn, do anh, là anh không trong sáng, mỗi lần gặp em anh đều không thể kiềm lòng được." Nguyên cười phá lên, vùi đầu vào cổ cô gặm gặm làm cho Mai Mai bị nhột la hét om sòm. Chuyện một hai ba bốn năm mối tình này có cơ hội anh phải tìm hiểu kỹ mới được.