Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 14: Không hiểu sao vừa nhìn thấy Nguyên thì nước mắt rớt lộp độp, tủi thân khóc òa lên



Dù rất muốn cùng anh bạn trai mới ra lò yêu đương ngọt ngào nhưng mờ sáng hôm sau Mai Mai vẫn phải xách balo đi làm, còn là hai tour dài ngày kế nhau, cả đi lẫn về gần mười ngày. Nguyên tiễn cô xuống tận cổng, dặn khi nào về gọi anh sang đón, mấy ngày nữa anh đã có thể lấy được bằng lái xe chuyển đổi. Quân sư Vĩ biết anh chưa mua xe nên đem sang một chiếc SUV ít dùng để anh đi tạm, màu mè nói là ưu đãi của công ty dành cho nhân sự cấp cao, Nguyên cũng vui vẻ nhận không khách sáo với bạn mình. Mai Mai lưu luyến sờ sờ nắn nắn tay anh mấy lần mới chui lên taxi, biết sao giờ, chưa đi đã thấy nhớ rồi. Tiếc là lần gặp tiếp theo không vui vẻ được như Mai Mai nghĩ, vì cô lúc đó đang bị đau đến đổ mồ hôi hột.

Tour thứ hai Mai Mai dắt khách đi là Tà Xùa, đây là một tour được xếp loại khó cũng khá kén khách, yêu cầu người tham gia phải có thể lực tốt. Mọi việc đều thuận lợi cho đến chặng cuối, lúc nghỉ ngơi chụp hình trên một bãi đá một khách nữ không để ý nên bị trượt chân, Mai Mai ngồi gần kịp thời kéo lại. Tuy thể lực tốt Mai Mai nhưng cô khá nhỏ con, còn vị khách kia lại thuộc kiểu cao to nặng ký, kết cục Mai Mai bị giãn dây chằng vai. Cô uống mấy viên giảm đau cố nhịn cho tới khi tiễn hết khách tại sân bay Tân Sơn Nhất mới hối Đình Hải chở đi bệnh viện. Vất vả hai tiếng đồng hồ mới chờ được tới lượt, khám lấy thuốc xong cũng hơn 4h chiều. Vì Đình Hải còn phải quay lại công ty bàn giao vật dụng, nghĩ đến tình trạng của mình Mai Mai cũng nhắn Nguyên tan làm qua đón cô tại công ty. Từ bệnh viện hay từ văn phòng của Nguyên qua công ty Mai Mai gần hơn nhiều so với về nhà.

Có lẽ lúc mới bị còn phải lo cho đoàn khách nên không thấy đau nhiều, về tới công ty dù đã chườm lạnh và uống thốc Mai Mai vẫn cảm thấy vai mình cực kỳ đau nhức, cơn đau như còn lan ra cả lưng và cánh tay. Cô ngồi thu lu trong ghế sofa ở sảnh, nhìn không khác gì con mèo bệnh. Trần Huy biết chuyện chạy xuống nhìn cô vừa đau lòng vừa bực bội, anh ta cũng không thể trách Mai Mai, nhiệm vụ của hướng dẫn viên là đảm bảo sự an toàn cho khách, Mai Mai đã làm đúng. Nhưng cô bị thương như vậy anh ta cũng rất khó chịu. Trần Huy biết mình có tình cảm khác với Mai Mai nhưng sự nghiệp đang bề bộn nên tạm gác lại, giờ đây anh ta đột nhiên nghĩ sao phải gác lại, nếu Mai Mai làm bạn gái anh ta, cô sẽ không phải vất vả như vậy nữa, anh ta có thể công khai thiên vị cho cô. Nghĩ như vậy, Trần Huy bên đưa tay chạm nhẹ vào vai Mai Mai:

"Đứng lên đi, mình đưa cậu về."

Mai Mai hơi né ra khỏi tay anh ta, tự nhiên Trần Huy dịu dàng làm cô không quen.

"Không cần đâu, bạn trai mình sẽ tới đón mình liền."

Trần Huy giật mình, bàn tay cứng đờ quên cả thu lại. Anh ta học cùng Mai Mai bốn năm đại học, có hai năm không gặp nhưng vẫn liên lạc, sau đó lại cùng làm việc với nhau. Sở dĩ anh ta tự tin chờ sự nghiệp ổn định mới thổ lộ là vì biết xung quanh Mai Mai không có người đàn ông nào cả. Sao hôm nay ở đâu trên trời rơi xuống một anh bạn trai?

Anh bạn trai bí ẩn nào đó của Mai Mai hiện đứng trước cửa ra vào, nhìn thấy bạn gái mình đang bị người ta.. sờ vai. Nhìn ánh mắt người đàn ông kia thì tình cảm không thể nào chỉ là xã giao bình thường được. Anh sải rộng bước chân lại gần, vừa đi vừa gọi "Mai".

Mai Mai biết mình đau nhưng vẫn ở mức có thể chịu đựng được, kiểu như trước đây thì cô chịu khó nhịn chút sẽ qua. Nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy Nguyên thì nước mắt rớt lộp độp, tủi thân khóc òa lên:

"Em bị giãn dây chằng vai, đau lắm."

Nguyên thấy cô khóc thì hết hồn, đẩy Trần Huy ra, sờ nhẹ vào vai trái rồi vai phải, thấy vai phải cô cộm lên biết là đau chỗ này định vén áo cô ra xem, nửa chừng nhớ ra có người phía sau nên kìm lại. Anh cúi người lấy bế cô lên, gật đầu nhẹ với Trần Huy như chào rồi đi thẳng ra cửa.

Trần Huy đứng như trời trồng, nhìn người đàn ông kia đặt Mai Mai xuống, mở cửa xe, dìu cô lên sau đó ngồi vào ghế lái chạy xe đi mất. Người đã đi rồi nhưng anh ta vẫn cứ đứng yên tại đó. Đình Hải ở khu vực kho phía sau đi ra, không để ý đến vẻ thất thần của Trần Huy, vừa đi vừa chậc chậc lưỡi:

"Em biết ngay là giữa hai người này có chuyện mà. Haha. Em phải bà tám với cu Sang mới được."

Trần Huy túm lấy áo cậu ta.

"Em biết người đi cùng Mai Mai hả?"

"Khách đợt đi núi Đại Bình mấy tháng trước đó anh, đẹp trai lại còn hát hay."

"Hai người họ quen nhau từ đợt đó hả?" Trần Huy le lói chút hy vọng, nếu chỉ mới quen thì chưa chắc anh ta đã hết cơ hội.

"Chị Mai nói vậy nhưng em nghĩ không phải. Không khí giữa họ là lạ. Mũi của em ngửi drama thính lắm. Ôi anh nhìn chị Mai khóc kia, suốt cả ngày hôm nay em có thấy chị ấy rơi giọt nước mắt nào đâu, vậy mà vừa gặp người ta cái nhõng nhẽo liền." Đình Hải sờ cằm ra vẻ suy tư, miệng thì cười khoái trá. Nói rồi lại tất tả chui ra sau kho, dù rất thích hóng chuyện nhưng đi nhiều ngày làm cậu ta cũng mệt chết rồi, phải nhanh bàn giao vậy dụng còn sớm về nhà nghỉ ngơi.