Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 15: Mai, em nói là phải làm đó, khi nào em cưới anh?



Dù Mai Mai nói đã đi bệnh viện khám và lấy thuốc nhưng Nguyên vẫn sợ thiếu, lên xe anh kéo áo nhìn vai cô một lát lại ghé qua một hiệu thuốc mua thêm thuốc xoa bóp, cao dán, túi chườm rồi mới chở cô về nhà. Mai Mai bị đau, lại nhiều ngày mới được gặp bạn trai mới kích động khóc một lúc, khóc xong cũng không thấy đau nhiều nữa nên vừa vào nhà đã quay ra nịnh nọt:

"Không hiểu sao gặp anh một lát thấy đỡ hơn nhiều rồi, anh là tiên đan phải không?"

"Anh không phải cao ích mẫu." Nguyên nhìn cô bạn gái mặt mũi tèm lem vừa thương vừa buồn cười.

Mai Mai cười phá lên làm động tới vai đau tới méo mặt.

Nguyên lật đật đỡ cô ngồi xuống sofa.

"Em bị như vậy mà không tém tém lại bớt đi. Giờ anh đi chuẩn bị, em vào tắm rửa chút đi, sau đó ra anh xoa thuốc."

Nói rồi đi kiếm một chiếc ghế nhựa mang vào nhà tắm, lại đi chuẩn bị khăn tắm áo quần để sẵn rồi mới dắt Mai Mai vào. Anh để cô cúi người vào bồn tắm, dùng vòi hoa sen từ từ xả nước gội đầu cho cô, Mai Mai được massage da đầu thoải mái đến mức suýt ngủ gật cắm đầu vào trong bồn tắm. Xong hết, anh quấn khăn cố định tóc lại cho cô, lại lấy sữa tắm để trong tầm tay cô rồi mới đứng lên đi ra ngoài. Mai Mai hứng chí trêu ghẹo:

"Không tắm cho em luôn hả?"

Người nào đó nhìn cô cười ẩn ý:

"Lúc này em không thể cử động mạnh, anh lại không có kinh nghiệm sợ làm em đau, em cố nhịn nha."

Mai Mai ghẹo trai bị trai ghẹo ngược đỏ bừng mặt.

Lúc Mai Mai ra khỏi nhà tắm, Nguyên đã bày hết các loại cao dán, thuốc xoa bóp, túi chườm ra bàn, cẩn thận ngồi đọc hướng dẫn sử dụng từng loại một. Vỗ vỗ chỗ bên cạnh anh ý bảo cô ngồi xuống rồi cầm một hũ thuốc xoa bóp lên. Mai Mai ngoan ngoãn ngồi xuống, vì để tiện xoa thuốc nên Nguyên lấy cô váy thun hai dây rộng rãi, cô thoải mái kéo dây áo xuống chìa vai qua. Nguyên nhìn thấy mà tay run run, phải hít thở mấy lần để bình tĩnh lại, cô gái này nghĩ anh là thầy tu chắc. Anh cẩn thận dùng hai tay xoa thuốc cho tan ra rồi rồi mới áp lên mấy chỗ bị sưng và bầm tím trên vai cô, từng chút một cho đến Mai Mai cảm thấy vai mình đỡ căng mới ngừng lại rồi dán cao dán lạnh cho cô. Lại theo yêu cầu của Mai Mai, kéo một cây quạt lại cho cô ngồi sấy đầu sau đó mới đi nấu cơm. Mai Mai thích dùng quạt sấy khô tóc hơn là dùng máy sấy, chỉ có mùa đông ở Hà Nội cô mới tạm dừng thói quen này.

Xà quần mãi đến khi ăn cơm tối xong cũng đã gần 9h, Mai Mai mệt tới mức hai mắt díp lại được Nguyên nhét vào giường, hôn mấy cái cho đã ghiền rồi mới về. Trước khi về còn dặn cô mai cứ ngủ nướng, chìa khóa nhà anh cầm, mai sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.

Dù rất muốn ngủ nướng như mới 8h sáng Mai Mai đã bị cơn đau ở vai làm cho tỉnh lại, dấu hiệu cho thấy thuốc giảm đau đã hết tác dụng cần phải uống thêm. Cô nằm yên trên giường, nhìn ánh chiếu qua cửa sổ, nghe ngoài bếp vọng lên mấy âm thanh chứng tỏ Nguyên đang nấu nướng, dù vai hơi đau nhưng tim lại tràn đầy hạnh phúc. Hóa ra cảm giác được ai đó hết lòng yêu thương, chăm sóc là như vậy.

Mai Mai nằm tới khi vai không chịu nổi nữa mới lồm cồm bò dậy vào toiet đánh răng rửa mặt. Bước ra ngoài thì thấy Nguyên đang múc cháo ra tô cho nguội bớt. Cô kéo ghế ngồi xuống nhìn anh cười, Nguyên đưa tay xoa đầu cô, nghĩ gì đó lại đi vào phòng ngủ lấy ra một cây lược và một dây cột tóc. Anh vụng về chải đầu rồi cột cho cô một kiểu tóc đuôi ngựa hơi lệch.

Ăn sáng, uống thuốc xong Mai Mai bật tivi làm tổ trên sofa bắt đầu thời kỳ dưỡng bệnh. Mà Nguyên cũng về nhà xách máy tính qua cùng dưỡng bệnh với cô, anh nói công việc của mình không nhất thiết phải lên văn phòng, ngồi làm ở đâu cũng được. Mai Mai cười tít mắt, cuối cùng cũng được tận hưởng cảm giác yêu đương bình thường rồi.

Ở một nơi nào đó trong thành phố, vị quân sư nào đó nhận được tin nhắn của cộng sự thì đấm ngực kêu gào. Cái tên Trần Nguyên này, anh ta không lên văn phòng thì ai sẽ kiểm tra, chỉnh sửa mấy bản thiết kế của đám nhân viên kia. Bạn gái anh ta bị đau vai chứ có đau chân đâu mà phải hầu hạ từng bước đi một. Quân sư Vĩ đi ba vòng quanh văn phòng rồi gọi ba đồng chí nhân viên nhiều kinh nghiệm yêu đương nhất lại to nhỏ thì thầm. Sau khi tổng hợp, phân tích, đánh giá anh ta nhắn cho Trần Nguyên một tin nhắn chồng chất mưu mô:

"Bệnh nhân nếu cứ nhốt trong nhà hoài cũng không tốt cho phục hồi đâu. Cậu phải cho em ấy ra ngoài hít thở không khí trong lành. Văn phòng mình không phải có một khu vườn sát bờ sông rất mát mẻ đó sao? Cậu mang em ấy lên đây sẵn giới thiệu cho mọi người làm quen luôn." Văn phòng công ty của Duy Vĩ đúng là có một vị trí rất đẹp, sát sông, vì hình ảnh công ty nên ban đầu anh ta còn cho đầu tư thiết kế cảnh quan đậm chất nhiệt đới. Tiếc là ngoại trừ cô lao công ra quét là rụng thì ít có ai rảnh rỗi bước ra đây mà thưởng thức.

Nguyên cảm thấy lời Duy Vĩ nói khá bùi tai, anh còn chưa giới thiệu Mai Mai cho bạn bè lần nào đâu. Có bạn gái rồi anh cũng "thèm" đi khoe một chút. Vậy nên chọt Mai Mai, cho cô đọc tin nhắn của Duy Vĩ. Mai Mai làm dấu hiệu ok với anh, khoảng hai ngày nữa chắc vai cô sẽ không con đau nhiều nữa, cô cũng muốn xem chỗ làm việc của Nguyên ra sao.

Vậy là dưới sự mong ngóng của Duy Vĩ, hai ngày sau, Mai Mai theo Nguyên đi làm. Vì để thuận tiện cô mặc một chiếc váy hai dây dệt kim màu trắng dài qua gối xẻ tà, bên ngoài khoác áo khoác lửng màu xám tay dài, mang giày thể thao, tóc xõa ngang vai. Nhìn có giống như sinh viên đại học.

Duy Vĩ nhìn cô gái nhỏ bé chỉ đứng đến vai bạn mình có chút ngạc nhiên. Nhìn rất dễ thương, thiện cảm nhưng không phải xinh đẹp chói lòa. Trần Nguyên dù gì cũng có thể coi là soái ca, sự nghiệp xuất sắc, không ngờ cô gái anh thích lại bình thường như vậy. Chào hỏi, giới thiệu qua lại xong xuôi, Nguyên nhét vào tay trái Mai Mai một túi đồ ăn, để một nữ nhân viên dắt cô ra khu vườn phía sau chơi rồi mới ngồi vào bàn làm việc. Văn phòng của công ty được thiết kế 3 mặt là kính, nên từ chỗ anh ngồi, hơi nghiêng một chút có thể nhìn thấy bóng cô ở xa xa.

Phòng làm việc của Duy Vĩ sát vách với Trần Nguyên, anh ta ngồi nhìn bạn mình vừa làm việc vừa để mắt "trông trẻ" không nén nổi tò mò tới giữa buổi sáng đã thò đầu qua. Dù mang tiếng là quân sư nhưng anh ta còn chưa gặp Mai Mai bao giờ, chỉ biết cô gái này rất khó cưa, bạn mình phải trèo đèo lội suối đi theo mới tóm được.

"Này, không ngờ gu của cậu là kiểu dễ thương hiền lành như vậy. Mình cứ nghĩ câu phải thích kiểu hot girl hơi lạnh lùng này kia"

Nguyên bật cười, nếu Duy Vĩ biết lịch sử đánh lộn nhiều năm liền của Mai Mai sẽ không dám nói vậy nữa. Thật ra, Nguyên chưa từng nghĩ mình thích kiểu con gái như thế nào, từ nhỏ tới khi trưởng thành trong mắt anh chỉ có mình Mai Mai.

"Vĩ, mình quen cô ấy khi cô ấy chỉ mới 10 tuổi, đến nay cô ấy 26 tuổi, cô ấy như thế nào thì gu của của mình sẽ là như thế ấy. Gu của mình là Mai, không liên quan gì đến mấy cái cậu vừa nói hết."

Duy Vĩ há hốc miệng.

"Đừng nói cậu thích người ta khi chỉ là một thằng nhóc nhưng tới nay mới theo đuổi thành công nha."

Nguyên xoay xoay bút.

"Chuyện nay rất phức tạp, cậu cứ nghĩ vậy đi."

Nói rồi anh lại tập trung vào bản vẽ trước mắt, mặc kệ anh bạn đang tò mò muốn chết.

Mai Mai theo Nguyên đi làm suốt hai tuần thì tay phải đã có thể cử động bình thường, tuy nhiên cô không được vận động mạnh trong mấy tháng để phục hồi hoàn toàn. Cô báo cho Trần Huy việc mình sẽ ngừng dẫn tour trong khoảng vài tháng hoặc có thể là ngừng luôn, cô đề nghị được chuyển sang bộ phận kế hoạch. Không chỉ vì Nguyên không yên tâm để cô đi trekking nữa mà cũng vì cô cảm thấy những năm qua mình chạy tới chạy lui như vậy là đủ rồi, cô không phải là người quá thích di chuyển, trước đây không có ai vướng bận, giờ có Nguyên rồi cô không muốn xa anh chút nào.

Trần Huy không trả lời email mà gọi luôn cho cô. Thời gian cô nghỉ, anh ta vẫn nhắn tin hỏi thăm mỗi ngày nhưng có cái Mai Mai trả lời có cái không, cô cảm thấy mỗi lần thấy tin nhắn của Trần Huy anh bạn trai của mình sẽ rất để ý, nếu cô trả lời anh sẽ kiếm cớ hôn hôn cắn cắn cô mấy cái. Không nói ra nhưng rõ ràng là đang ghen tuông, đáng yêu quá sức nhưng Mai Mai không dám chọc nhiều vì bạn trai cô ghen lên toàn cắn vào má cô, không đau nhưng để lại vết cắn rất kỳ cục.

Giọng Trần Huy đều đều qua điện thoại, hỏi han sức khỏe linh tinh, Mai Mai nói một lát thì mỏi tay bèn thả điện thoại xuống bàn bật loa ngoài lên, dù Nguyên ngồi cạnh cô cũng không ngại, giữa cô và anh ta không có gì phải dấu cả.

Trần Huy nói lòng vòng mấy chuyện mở tour mới này kia, về sau nghe giọng Mai Mai trả lời bắt đầu thiếu kiên nhẫn anh ta mời ngừng lại một lát rồi hỏi một câu không liên quan.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Mai Mai, cậu có bạn trai à?"

"Ừ, bữa ở công ty cậu cũng thấy mà, đẹp trai không?" Mai Mai cười khoe mẽ.

"Yêu đương cho vui thì được, nhưng nghiêm túc thì cậu phải cẩn thận, cậu là con gái ở đây một mình.."

Mai Mai cắt đứt lời dong dài của anh ta.

"Huy, mình yêu đương nghiêm túc, khi nào cưới sẽ gửi cậu thiệp mời, vậy nhé."

Cô không biết anh bạn mình hôm này bị mắc chứng gì, anh ta với cô thân hơn bạn bình thường một chút nhưng chưa đến nỗi có thể bàn chuyện riêng tư của nhau. Cô ngắt điện thoại, sà vào lòng người bạn trai bên cạnh, rụt rè đưa má lên.

"Em cũng không biết anh ta lên cơn gì, em với anh ta không thân lắm đâu, anh cắn nhẹ thôi nhé, lát em còn đi mua đồ."

Nguyên vò hai má cô, cảm thấy cô dễ thương chết mất, không cắn mà kéo cô ngồi lên đùi mình hôn một hồi, kiểu hôn sâu rất dịu dàng và động lòng, tay cũng siết lấy eo cô kéo sát về mình, ôm chặt. Hôn tới khi Mai Mai sắp không chịu nổi nữa mới ngừng, anh gác cằm lên vai cô thì thầm:

"Mai, em nói là phải làm đó, khi nào em cưới anh?"

Mai Mai từ trong mơ màng tỉnh lại: "..."

Anh có bị lộn chỗ nào rồi không?