Cô Dâu Đóng Thế

Chương 70



Đứng ở hành lang vắng vẻ gần phòng làm việc của Lâm Đạt, trợ lý Tiến thở dài báo cáo với tôi:

– Lão Toàn giám đốc bộ phận Kỹ thuật dạo này nịnh nọt ông Dương lắm chị ạ, lúc trước lão theo anh Đạt, giờ gặp anh Đạt còn không thèm chào. Cả bên Nhân sự của Linh San cũng bơ anh Đạt. Lưu Huy Khánh vốn là người của ông Dương, nhờ ông Dương mà anh ta mới lên nhanh như vậy. Còn nữa, đợt này tay Quốc cũng hay sang chỗ ông Dương, hèn nhát bám víu.

Tôi cũng đoán Khánh là người của Dương, buổi tiệc hôm trước anh ta chăm sóc Dương từng li từng tí. Cũng có thể chính vì giúp Dương mà Khánh muốn chia rẽ Trần Hoài Phương với Lâm Đạt. Lúc này, dường như tất cả đều nịnh bợ Dương, cả Quốc cũng bỏ qua hận thù mà theo anh ta. Nói gì thì nói, mối hận giữa hai kẻ đó với nhau không thể nặng bằng mối hận bọn họ dành cho con trai chính thức của ông Kiên được. Cùng là con trai mà ba đẻ chỉ có thể đứng từ xa nhìn, con trai chính thức được tất cả tung hô cầu cạnh, được o bế từ nhỏ, là ai thì cũng ghen cũng hận mà thôi.

– Thế này… có phải anh Đạt đang gặp nguy hiểm không?

Tôi lo lắng hỏi Tiến, anh ta cười cười gãi đầu:

– Nói chung còn nhiều vấn đề lắm, hay chị… mau sinh cho anh ấy một thằng cu đi! Ông Kiên thích có cháu lắm, ông ấy tuyên bố chỉ cần cháu ông ấy là được. Số cổ phần lớn ông ấy sẽ dành cho đứa cháu đầu tiên đấy! Có thêm số cổ phần này, anh Đạt không lo đâu!

Lại là vấn đề này! Anh ta còn nói nhỏ thêm:

– Có tin đồn Phạm Thiên Dương bị yếu, anh ta lấy vợ ba năm mà chưa có con, vợ anh ta làm thụ tinh các kiểu cũng không đậu!

Cậu trợ lý này cũng biết nhiều chuyện quá nhỉ? Nói mới nhớ, tôi trễ kinh mất hai ngày, bận rộn quá nên quên khuấy đi mất.

– Em cho chị biết thêm một thông tin, hiện tại ngân quỹ của Mạnh Phát đang thâm hụt. Anh Đạt đang trực tiếp điều tra vụ việc này. Tay Quốc sợ hãi nên mới bám víu lấy Dương.

Ngân quỹ thâm hụt? Kẻ dám làm chuyện này… là Quốc hay còn ai khác?

Âm giọng đằng hắng của Lâm Đạt sau lưng Tiến. Anh ta hết hồn hết vía, không một lời chạy biến đi.

Đạt tiến lại gần tôi, cúi xuống, khẽ nhướng mày:

– Cấu kết gì với cậu ta hả bà xã?

– Thì… chỉ là… người ta quan tâm anh một chút!

Tôi đỏ mặt chống chế, ai kia mím môi, hai mắt chau lại:

– Đừng lo nghĩ lung tung, không đáng!

Dù Đạt nói vậy nhưng thái độ trầm xuống, khuôn mặt hốc hác của anh thời gian gần đây khiến tôi không lo không được. Tôi lê những bước nặng nề trở lại phòng làm việc. Nếu như Đạt bị thất thế, chiếc ghế phó tổng cũng khó giữ được, sẽ càng bị đè bẹp ở nơi này với bao kẻ thù đang nhăm nhe dìm anh xuống bùn lầy.

Chưa gì thái độ của những người ở phòng trực điện thoại dành cho tôi cũng đã khác. Mẹ kiếp, Lâm Đạt mới bị yếu thế một chút mà bọn họ đã lên mặt với tôi ngay được!

– Cô kia, mang tài liệu này đến phòng giám đốc Khánh xin chữ ký!

Kẻ vừa ra lệnh cho tôi, Lưu Mỹ Dung, cô ta nhân cơ hội này càng hành tôi hơn, mấy ngày hôm nay sai tôi đủ thứ việc không tên. Phòng làm việc của Khánh nằm ở tầng 18, thực tình tôi không muốn tiếp xúc với anh ta.

– Tôi nói cô có nghe rõ không hả?

– Chị giao người khác làm đi, tôi không làm việc này!

Tôi thẳng thắn đáp lại. Khuôn mặt cô ta nhanh chóng chuyển màu đỏ tía tức giận, rất giống mượn cớ để quát tháo:

– Nhân viên mà dám cãi lời sếp, cô muốn bị nghỉ việc đúng không? Chỉ sợ giờ chống lưng của cô không còn vững cho cô chống thôi!

Tôi cứng giọng đáp trả:

– Chị không biết câu dù con trâu ốm thì vẫn to hơn con chuột chù rồi!

Nói xong, tôi sắp xếp túi xách, bước khỏi phòng, trước đôi mắt kinh ngạc của Mỹ Dung cùng nhiều người có mặt trong phòng. Hải từ ngoài bước vào, anh ta ngạc nhiên khi thấy tôi xách túi lên vai:

– Đang giờ làm việc, em đi đâu thế?

– Nơi này không còn phù hợp với em, em lên tìm anh Đạt nói chuyện.

Tôi bước nhanh lên phòng Lâm Đạt. Tôi vào đây để học hỏi chứ không phải để bị bắt nạt. Vị thế đã khác, tôi ở nơi đó cũng chẳng để làm cái gì nữa.

– Mời vào!

Âm giọng trầm ấm rất có sức trấn an vang lên. Người mở cửa cho tôi là Tiến, cậu ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó tránh ra cho tôi vào phòng.

Trước thái độ của tôi, Lâm Đạt bảo Tiến:

– Cậu ra ngoài một lát!

Trợ lý trẻ này luôn tinh ý, đã chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài, vừa bước khỏi liền nhanh chóng khép lại cửa.