Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 53: Thay đổi thái độ (2)



Cảnh Vân Trạch cùng Lâm Quân Nhi bước vào, ngay trước mắt chính là cảnh tượng Lâm Tào và Quý Mẫn đang muốn ra tay đánh Lâm Tuệ Y. Anh thật sự không hiểu tại sao trên đời này lại có người cha mẹ như vậy, con gái yêu ai, muốn ở bên ai thì là chuyện riêng của nó, tại sao lại cứ cấm cản hết lần này đến lần khác như.

Lâm Quân Nhi liền ho khan một tiếng, Lâm Tuệ Y đưa mắt lên nhìn, thì đã thấy chị gái của mình, bao nhiêu uất ức liền nhanh chóng có chỗ giải bày, bước đến nép sau lưng của Lâm Quân Nhi, còn cô cũng chỉ nắm tay của em gái vỗ nhẹ vài cái.

Ý định ban đầu của Lâm Quân Nhi là đến đây để nhìn mặt cha mẹ của mình, sau đó thì mời họ đến bữa tiệc cuối tuần này, sẵn dịp cũng để cho họ gặp cháu ngoại... Nhưng hình như cô đến không đúng lúc lắm, mà hình như cũng rất đúng lúc.

Lâm Tào bây giờ mới để ý đến đôi mắt linh động của con gái lớn, ông ấy liền có chút kích động muốn đến hỏi, nhưng Cảnh Vân Trạch đã nhanh tay che chắn vợ mình lại, cô cũng chỉ nghiêng đầu nhìn cha mẹ của mình, nói:

- Hóa ra hai người là cha mẹ của con sao? Hân hạnh được gặp, cha mẹ ruột.

Kể từ khi gả cô đi thì họ chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ gia đình với cô, làm sao biết chuyện cô đã phẫu thuật mắt, đến nỗi chuyện cô sinh con cũng phải nghe báo chí mới biết được, nhưng Cảnh Vân Trạch từng cảnh cáo họ tuyệt đối không được đến tìm vợ con anh, nên cho dù Lâm Tào và Quý Mẫn muốn bày tỏ một chút tình yêu thương với con gái và cháu ngoại cũng không có cơ hội.

- Quân Nhi, con về rồi à? Sao con không báo với mẹ, mẹ sẽ chuẩn bị vài món con thích.1

- Mẹ biết con thích món gì sao? Kinh ngạc thật đấy.

Giọng điệu này của Lâm Quân Nhi rõ ràng là đang chế giễu người khác, nhưng Quý Mẫn cũng chỉ biết ậm ừ, bà ta làm sao biết con gái lớn thích món gì được... Chỉ là thái độ này của bà ấy làm cho Lâm Quân Nhi cảm thấy sợ, cô cảm thấy không quen một chút nào.

- À phải rồi, hôm nay đến đây thì con cũng chỉ muốn gửi thiếp mới thôi.

Lâm Quân Nhi liền ra hiệu, Tước Xạ liền đưa thiếp mời cho Lâm Tào. Cảnh Vân Trạch cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi thôi, nhưng trước khi rời đi thì Lâm Quân Nhi còn nói:

- À phải rồi, hiện tại sức khỏe của con vẫn chưa bình phục hẳn, nên con muốn đưa Y Y đến Dinh Trạch một thời gian, chắc hai người không có ý kiến đâu nhỉ?

Quý Mẫn muốn lên tiếng nhưng Lâm Tào đã ngăn cản, dù sao thì hiện tại con gái lớn gả cho đại thiếu gia, nhưng nhị thiếu nhà họ Cảnh vẫn chưa có mối hôn nhân nào, nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách của hai nhà cũng xem như có lợi. Lâm Tuệ Y biết rõ cha mình chấp nhận nhưng đã có một âm mưu ở phía sau, cô ấy cũng chỉ biết cười nhạt, xem ra... Đối với Lâm Tào thì Lâm Tuệ Y hay Lâm Quân Nhi cũng chỉ là công cụ giúp nhà họ Lâm, không hơn không kém.

Nói xong, Lâm Quân Nhi liền nắm tay tay của em gái, cô biết hiện tại cô ấy đang rất khó chịu, nên đã để Diệp Vấn và Tước Xạ ở lại, chút nữa sẽ có người đến đón.

Còn Cảnh Vân Trạch thì lái xe, đưa vợ và em vợ về nhà trước.

Khi ở trên xe chỉ còn lại chị gái thì Lâm Tuệ Y mới khóc nức nở, cô ấy mới bắt đầu kể lại những chuyện gần đây.

Trước kia là vì Lâm Quân Nhi thay cô ấy gả cho Cảnh Vân Trạch, nhưng anh lại luôn yêu chiều cô, cũng vì lẽ đó mà Lâm Tào mới muốn móc nối quan hệ với Phùng gia.

Tuy nhiên Phùng gia và Kim gia lại là thông gia, mà Kim gia lại không đội trời chung với Cảnh gia, nên lúc này Lâm Tào mới buông bỏ ý định cho Lâm Tuệ Y gả cho Phùng Đạt.

Nhưng bây giờ Kim Trấm chết rồi, gia tài của Kim Trấm lại bị Cảnh Vân Tranh chấp giữa Kim Xảo Xảo và Vương gia, tuy nhiên Vương gia lại không muốn có bất cứ quan hệ nào nữa nên đã đem toàn bộ gia sản trả cho Kim Xảo Xảo, bà ta có được gia sản liền đổ dồn vào cậu con trai Phùng Đạt. Bây giờ tình thế thay đổi rồi nên Lâm Tào nhất quyết muốn đưa Lâm Tuệ Y gả cho Phùng Đạt.

- Chị hai... Em thật sự chịu đựng hết được rồi, em mệt lắm... Em rất mệt.1

- Y Y ngoan, chị sẽ tìm cách cho em.

- Chị hai... Chị có thể để em và Hàm Nghi đi một xa có được không? Đi đâu cũng được, cho dù em có nghèo đói cũng không làm phiền chị và anh rể nữa, em thật sự rất mệt mỏi với cha mẹ rồi.

Nghe đến đây Lâm Quân Nhi còn mắng cô em gái này ngốc, làm sao có chuyện Lâm Quân Nhi lại để em gái chịu đói khát cơ chứ, nhưng nếu để Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi bỏ trốn với nhau thì Lâm Tào và Quý Mẫn rồi cũng sẽ làm loạn thôi.

Bây giờ, chỉ có một cách.

- Y Y, hay em và Lâu Hàm Nghi gạo nấu thành cơm đi. Có con luôn cũng được.1

Cảnh Vân Trạch nghe đến đây liền sặc nước bọt, vợ anh đúng là bạo quá mà, làm sao lại có thể nói những chuyện này trước mặt con nít được chứ. Ngay cả Lâm Tuệ Y cũng bị ý tưởng của chị gái làm cho chết sững, ngượng đến mức muốn độn thổ. Nhưng Lâm Quân Nhi dường như rất tin tưởng vào cách này.

- Ngày mà anh chị tổ chức buổi tiệc gia đình thì chị sẽ giữ mọi người lại một đêm. Hôm đó em và Lâu Hàm Nghi muốn làm gì đó thì làm, rồi chúng ta sẽ nói là vì rượu nên lỡ dở. Lúc đó có mặt của nhiều người, cha mẹ sẽ không thể chối bỏ cuộc hôn nhân này đâu.

- Chị hai... Như vậy không tốt.

- Chị biết là em sẽ ngượng lắm, nhưng em nghĩ xem chúng ta đã làm nhiều cách rồi nhưng họ vẫn luôn ép gả em, thay vì lén lút trốn đi thì trực tiếp để họ thấy đi.

- Nhưng...

Lâm Quân Nhi liền ngắt lời.

- Không có nhưng, nếu em không làm theo thì chị cũng chẳng biết làm gì hơn.

Cảnh Vân Trạch cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra ở cái đấy Ung Thành này cũng chỉ có vợ của anh là dám nói ra những câu này mà không ngượng miệng thôi. Nhưng những chuyện Lâm Quân Nhi nói cũng không phải không có lý, thay vì cứ trốn chạy thì chơi một vố lớn rồi trốn cũng không sao.

Lúc này, Lâm Tuệ Y liền nhìn về phía trước, nói:

- Anh rể, sau này sinh con gái anh nhất định đừng để chị hai dạy nó đó. À, ngay cả Sở Tiêu cũng đừng để bên cạnh chị ấy, nếu không sau này lớn lên nó sẽ làm hại đời con gái nhà người ta mất.1

Nói xong, Lâm Tuệ Y liền ôm lấy cháu trai, còn dặn dò cháu trai đừng bao giờ nghe lời mẹ nói. Cảnh Vân Trạch cũng chỉ cười, đáp:

- Em yên tâm, con gái của anh sẽ không như mẹ nó đâu.

Lâm Quân Nhi thật sự không hiểu, cô đã nói sai gì chứ? Rõ ràng là kế hoạch này rất hoàn hảo mà, đến một lỗ hổng cũng không có. Nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ thành công, nhưng sao cái biểu hiện của em gái và chồng lại như đang nghe cái gì đó rất kinh khủng vậy!

- Vậy anh định làm gì?

Cảnh Vân Trạch liền đáp:

- Thật ra thứ mà cha mẹ em muốn chính là địa vị xã hội, nếu Lâu Hàm Nghi thật sự muốn chứng minh cho họ thấy được bản lĩnh... Thì phải thật sự có bản lĩnh của mình.

- Em biết, nhưng anh ấy chỉ là Lâu gia nhỏ bé, làm gì có bản lĩnh như Phùng gia.

- Có chứ, nếu em tin tưởng cậu ấy.

Ánh mắt nhìn người của Cảnh Vân Trạch không sai đâu, anh dám tin sau này Lâu Hàm Nghi sẽ làm nên chuyện, nhưng còn phải dựa vào cậu ta có muốn làm, có dám làm chuyện lớn hay không. Chứ nếu Lâu Hàm Nghi là kẻ bảo thủ, thì cả đời cũng chẳng làm nên chuyện gì có ích.

- Em tin anh ấy.

- Mỗi em tin thì không đủ, cậu ta cần phải tin vào bản thân mình. Anh có thể nhờ Vân Trình giúp cậu ấy, còn không... Thì cứ để chị gái em dạy.

Lâm Tuệ Y nhìn Lâm Quân Nhi, cô cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chồng mình. Cái gì mà để cô dạy chứ? Kinh nghiệm thực tế cô còn chưa biết gì, làm sao dám dạy một người đã ở thương trường nhiều năm.

- Bà xã, điểm lý thuyết của em rất tốt mà, còn Lâu Hàm Nghi thì có trải nghiệm. Nếu hai người trao đổi với nhau, chắc hẳn sẽ có nhiều điều để nói lắm.

- Ông xã, anh tin em vậy sao?

- Anh tin em.1