Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 67: Nóc nhà cảnh cáo



Sau khi tiễn được cái vong trinh nữ hoàng cung thì Lâm Quân Nhi lại tiếp tục đi lên phòng để đàm đạo cùng chồng mình. Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn nhau, hóa ra chị dâu không phải không biết ghen, chỉ là chị ấy chỉ ghen với những người xứng đáng, chứ một con nhóc miệng còn hôi sữa như Hàng Nhan Đình thì hoàn toàn chẳng phải đối thủ của chị ấy.

Còn Kha Nguyệt thì không cần nói rồi, hoàn toàn đem Lâm Quân Nhi đội lên đầu, hai mắt sáng rực nhìn về phía của cô, vừa rồi khi Lâm Quân Nhi ra tay đánh Hàng Nhan Đình thì Triều Vũ còn nhìn thấy đôi mắt của Kha Nguyệt bất chợt long lanh lên nữa kìa, nữ nhân này và người phụ nữ của Lão đại nếu chơi chung hội với nhau chắc đàn ông sẽ chết sớm thôi.

Nhưng rồi mọi người cũng không nghĩ về người đàn bà điên nữa, hiện tại họ chỉ hận không thể chạy lên phòng của Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi để hóng chuyện, Triệu Thiếu Hà vừa ngồi xuống bàn ăn, chuẩn bị tiếp tục ăn thì Cảnh Vân Trạch từ trong phòng bước ra, gọi lớn tên của Triệu Thiếu Hà.

Miếng ăn tới miệng rồi mà còn không ăn được, Triệu Thiếu Hà bực dọc liền ba chân bốn cẳng chạy lên phòng của Cảnh Vân Trạch, nhưng ngay sau khi cô ấy vừa đến, còn chưa kịp trình diện thì Cảnh Vân Trạch đã nhét con trai vào tay của cô ấy, đóng cửa một cái *Rầm* lớn.

Tuy nhiên, Triệu Thiếu Hà có thể nghe thấy tiếng quát của Lâm Quân Nhi.

- Anh dằn mặt ai thế hả!

Ôi mẹ ơi, đây là tường cách âm đấy, ấy vậy mà Triệu Thiếu Hà vẫn nghe được giọng nói thánh thót của chị dâu, xem ra hôm nay Cảnh Vân Trạch xác định là mềm xương rồi. Triệu Thiếu Hà nhìn cháu trai đang nhìn mình, nở một nụ cười thiện lành, nói:

- Vừa rồi chắc mẹ con đáng sợ lắm đúng không? Sở Tiêu à, sau này lấy vợ thì nhớ né dạng phụ nữ im im như mẹ con nha, mấy người im im vậy nguy hiểm lắm đó.

Sau khi Triệu Thiếu Hà xuống nhà thì Cảnh Vân Tranh cũng nghi hoặc hỏi, nhưng cô ấy nào biết chuyện gì đâu, Cảnh Vân Trạch chỉ ném con trai cho cô ấy thôi rồi lập tức khóa cửa phòng. Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi nhìn nhau, bất chợt... Họ thấy hình ảnh người chị gái này sao lạ quá.

[...]

Còn Cảnh Vân Trạch sau khi bị vợ quát một tiếng thì ngay lập tức xin lỗi, hiện tại Lâm Quân Nhi đang ngồi ung dung bắt chéo chân ở trên giường, Cảnh Vân Trạch thì đang được vợ bắt quỳ ở dưới nền gạch lạnh lẽo, hiển nhiên anh không thể nào mở miệng cãi vợ được, nhưng anh dám mở miệng thề anh không hề cho Hàng Nhan Đình địa chỉ nhà, chắc chắn là có người hại anh.

- Vậy sao? Có người hại anh sao? Vậy người đó là ai... Anh nói xem!

- Cái đó... Có thể là Hàng Kình Âu hoặc Phụng Quy, hai người họ ở cùng cô ấy mà.

Cảnh Vân Trạch cười xòa một tiếng, sau đó còn xoa xoa chân cho vợ, đáng thương nói:

- Bà xã, anh thật sự không có ý gì với cô ta cả, sợi dây lần trước anh cũng đã đem bỏ rồi, hơn nữa vừa rồi cô ta ra tay quá nhanh, anh phản ứng không kịp nên mới để cô ta đánh em... Bà xã, anh sai rồi... Anh xin lỗi mà...

Lâm Quân Nhi nghe thì vẫn đang nghe nhưng điều cô đang tập trung lại là bộ móng tay của mình, nếu bây giờ ngón tay của cô dài ra một chút, nhọn một chút thì hay biết mấy nhỉ?

- Bà xã...

- Vậy anh gọi điện cho anh trai của cô ta đi, hỏi xem anh ta có gì muốn gửi gắm anh không? Ví dụ như là... Gửi gắm em gái chẳng hạn.

Cảnh Vân Trạch nuốt một ngụm khí lạnh, vợ anh hình như có chút đáng sợ rồi, tại sao trước kia anh lại không biết vợ anh cũng biết cách chơi như vậy chứ?

Cô nhìn thấy anh còn đang chần chừ và suy nghĩ gì đó liền nhìn sang sofa, không nhịn được mà cảm thán một câu:

- Xem ra thì sofa cũng rất êm ái, Cảnh lão đại, anh nghĩ sao?

Nghe đến chữ sofa thì Cảnh Vân Trạch liền rút điện thoại ra gọi cho Hàng Kình Âu. Ở đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận máy, giống như là đã đợi từ lâu rồi vậy.

- [Con bé đến tìm cậu rồi sao?]

- Anh biết?

- [Biết chứ, con bé một mực không tin cậu đã có vợ con, vì vậy nên mới đích thân đến Ung Thành để tìm đó... Nghe giọng cậu thì hình như không ổn lắm thì phải?]

Cảnh Vân Trạch lập tức bùng nổ tức giận, anh cũng không quên thay mặt vợ của mình lấy lại công bằng. Nhưng Hàng Kình Âu nghe thấy cũng chỉ cười lớn một tiếng, tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều như Hàng Nhan Đình không ngờ lại có ngày như thế này.

- [Thay mặt Đình Nhi xin lỗi em dâu nhé. Đợi khi nào vợ chồng cậu sang đây thì tôi sẽ bù đắp sau, còn về Đình Nhi thì phiền cậu chăm sóc nó vài hôm có được không? Dù sao ở đó lạ nước lạ cái, cũng không thể bỏ con bé bơ vơ được.]

Cảnh Vân Trạch nhìn Lâm Quân Nhi, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm lắm, chuyện này là của Cảnh Vân Trạch và Hàng Kình Âu, cô cũng không rảnh hơi mà nhiều chuyện xen vào. Tuy nhiên Hàng Kình Âu là anh em lâu năm với anh, bây giờ em gái của anh ta đến cũng đến rồi, thôi thì cứ chiếu cố vài ngày là được.

Cảnh Vân Trạch sau khi tắt máy thì nhìn vợ mình cười hề hề, sau đó Lâm Quân Nhi liền đứng dậy, cô nhìn anh, nở một nụ cười thiện lành, nói:

- Cảnh Vân Trạch, em cảnh cáo anh đừng làm chuyện gì quá phận. Hơn nữa, nhắc nhở cô vợ hụt của anh nên an phận một chút.

Anh liền vui vẻ ôm vợ mình, còn không quên hôn nhẹ lên môi của cô một cái, đảm bảo sẽ không có lần sau. Nhưng anh cũng không quên trải lòng về sự ghen tuông của bà xã, xem ra sau này anh phải cận thận một chút, vợ anh đây chỉ mới là cảnh cáo, nếu mà cô hành động thì Dinh Trạch chắc sẽ phải đổi chủ thôi.

Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi cùng nhau xuống nhà, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh liền hỏi chuyện, nhưng anh làm sao dám kể lại vừa rồi mình đã hèn hạ như thế nào, chỉ lặng lẽ ôm con trai rồi dỗ dành, bất chợt Cảnh Vân Tranh lại có cảm giác hình như ông anh trai của cô sắp trở thành ông bố bỉm sữa rồi thì phải.

- À chị dâu, ngày mai chị có về Cảnh gia không? Hay là ở lại Dinh Trạch đón giao thừa luôn?

- Về chứ, dù sao cha mẹ cũng có tuổi rồi, bây giờ con cháu nên quay quần bên nhau chứ không phải là mỗi người một nhà.

Nói xong, Cảnh Vân Tranh cũng nhìn sang anh trai, nhưng rồi lại thôi, dù sao thì bây giờ trong cái ngôi gia này anh hai đâu còn quyền hành như trước, thay vì tốn thời gian với anh hai thì cứ hỏi ý chị dâu cho nhanh.

- Chị dâu nói rất có lý.