Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 72: Tết - Viếng mộ ông bà (1)



Buổi sáng ngày hôm sau, vì hôm nay là ngày đầu năm nên Lâm Quân Nhi cũng không muốn quá nhiều thị phi, nên chỉ quanh quẩn ở Cảnh gia một lúc, sau khi nhận xong tiền mừng tuổi và mừng tuổi lại cho mọi người thì Cảnh Vân Trạch đã đưa cô đi viếng thăm ông bà ngoại.

Vốn dĩ ông bà của cô chỉ có một người con gái là mẹ cô, nhưng có lẽ từ khi họ qua đời thì mẹ cô cũng ít khi đến đây, vì ngay từ lúc bà ngoại đưa cô về chăm sóc thì hai mẹ con họ đã không hòa thuận với nhau. Nhưng không ngờ hôm nay ở đây, Lâm Quân Nhi lại gặp Quý Mẫn, cô và Cảnh Vân Trạch đứng bất động một lúc, sau đó vẫn đi đến.

Quý Mẫn nhìn thấy Lâm Quân Nhi đến liền nhanh chóng lau sạch nước mắt trên gương mặt của mình, còn nhìn cô, cười nói:

- Con cũng đến rồi sao... Vậy con ở đây với ông bà nhé, mẹ về trước.

Cho dù Lâm Quân Nhi không đáp lại, nhưng cô cũng không quên đưa cho bà ấy khăn giấy, nhận lấy khăn giấy từ con gái, Quý Mẫn chỉ nhìn cô, rồi nhẹ nhàng cười một cái, từ trước đến nay vợ chồng họ đã đối xử với cô thế nào thì họ đều biết, nên có lẽ tình cảm của cô sẽ khó mà trọn vẹn cho cha mẹ... Nhưng có trách thì họ cũng chỉ biết trách bản thân vô trách nhiệm nà thôi.

Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, sau đó thì cũng nhìn theo hướng mà Quý Mẫn đã đi. Bóng lưng cô độc kia lại cho anh cảm giác thân thuộc, hình như lúc Diệp Vấn vừa mới mất thì Lâm Quân Nhi cũng trong tình trạng như vậy. Có thể Lâm Tào và Quý Mẫn không yêu thương cô, nhưng không thể phủ nhận được là vẻ đẹp của Lâm Quân Nhi di truyền rất tốt từ hai người họ.

- Bà xã?

- Em không sao, chỉ là có chút kinh ngạc thôi. Không nghĩ bà ấy sẽ ở đây.

Nói xong, Lâm Quân Nhi cũng tự mình sốc lên tinh thần, bày ra trước mộ của bà những thứ mà bà từng thích, rồi còn bế luôn Cảnh Sở Tiêu đến trước mặt của bà, cười vui vẻ nói:

- Ông ngoại, bà ngoại... Đây là cháu cố của hai người nè, hai người xem thử nó có đẹp trai hay không?

Cảnh Vân Trạch liền đứa mắt nhìn cô, không đúng lắm... Vốn dĩ thì Lâm Quân Nhi phải giới thiệu anh trước chứ? Dù sao thì anh cũng là chồng của cô mà, tại sao lại không giới thiệu anh trước mà lại đem cái tên tiểu ôn thần này lên! Đúng là không công bằng mà.

- Bà xã, em quên anh rồi sao?

- Quên anh cái gì chứ, mặt anh nhìn cũng đủ chai rồi. Đâu cần giới thiệu nữa làm gì chứ, phí thời gian quá đi.

Cảnh Vân Trạch gương mặt mếu máo, anh vẫn chưa được chính thức ra mắt ông bà ngoại của vợ cơ mà? Sao lại nói là chai mặt rồi chứ? Quá là bất công.

- Bà xã, em nói xem em không thiên vị đứa tiểu ôn thần này sao?

- Anh hỏi thừa, đương nhiên là có rồi. Con trai của em mà lại.

- Được rồi đó, anh không thích chuyện này lắm đó nha.

Lâm Quân Nhi chỉ nhìn Cảnh Vân Trạch rồi cười, mặc dù cô biết anh chỉ muốn làm cho cô vui nên mới muốn kiếm chuyện, nhưng bây giờ ngồi nhớ lại khoảng thời gian ở cùng ông bà thì nụ cười của Lâm Quân Nhi cũng dần chua chát... Nếu như không phải vì chăm sóc cho cô thì chắc hai người họ cũng không ra đi sớm như vậy... Cảnh Vân Trạch nhận thấy bàn tay của vợ mình run lên, anh liền vỗ nhẹ lên tay của cô, nói:

- Ngoan.

- Được rồi, anh có gì muốn nói nữa hay không? Nếu có thì nói đi, còn không có thì chúng ta về nhà, còn để cho ông bà nghỉ ngơi.

- Em bế con ra xe trước đi, anh muốn nói riêng với ông bà.

Ngay lập tức Lâm Quân Nhi liền nhíu mày nhìn anh, không biết anh lại có âm mưu quỷ dị gì nữa đây. Nhưng rồi thì cô cũng bó tay mà bế theo Cảnh Sở Tiêu đi ra xe trước. Khi anh nhìn thấy cô đã đi ra ngoài rồi thì mới an tâm, bước đến ở trước mộ của ông bà, trực tiếp quỳ xuống, đầu tiên là để tạ tội, thứ hai là xin phép.

- Lời nói đầu tiên thì mong hai người tha thứ cho đứa cháu rể này... Vì ban đầu người gia đình con muốn cưới là Tuệ Y, không phải Quân Nhi, nhưng vì cô ấy thương em gái nên đã đồng ý gả thay cho em gái. Sau đó thì vì con mà cô ấy lại gặp quá nhiều rắc rối từ Dương Dung Nhuệ, mà con còn nhân nhượng cho ả độc phụ kia để cô ta hại chết con gái của mình... Đó là lỗi của con.

Dừng một chút, Cảnh Vân Trạch lại nói:

- Thứ hai, là con muốn xin phép ông bà để Quân Quân gả cho con, hai người yên tâm... Cảnh Vân Trạch con đảm bảo sẽ không để những chuyện trước kia lặp lại, con sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, chăm sóc cho cô ấy và con của chúng con thật tốt. Sau này nếu có thể thì con cũng muốn đưa bài vị của ông bà về Dinh Trạch để thờ phụng, hi vọng ông bà sẽ phù hộ độ trì cho Quân Quân... Con chẳng cần gì cả, chỉ cần cô ấy bình an là được.

Nói xong chuyện với ông bà thì Cảnh Vân Trạch mới quay trở lại xe, Lâm Quân Nhi nhìn anh, sau đó liền nói:

- Anh ở trước mặt ông bà tố cáo em cái gì nữa hả?

- Đúng, anh dâng cáo trạng nói em hay giận lẫy anh, còn ăn hiếp anh nữa.

Hai mắt Lâm Quân Nhi liền trợn lên, sau đó còn ngây ngốc hỏi lại anh là thật sao? Nhưng khi nhận được cái gật đầu thì cô lại cười một cái, dường như hoàn toàn không sợ gì nữa. Thái độ bây giờ của Lâm Quân Nhi trái lại khiến cho Cảnh Vân Trạch sợ rồi, hình như cách nói xấu này không đe dọa được vợ anh thì phải?

- Bà xã, em không sợ ông bà quở trách sao?

- Họ nhìn em trưởng thành, mặc dù họ không nói nhưng em dám chắc tính cách của em họ là người hiểu rõ nhất.

- Bà xã, em dám chắc vậy sao?

Lâm Quân Nhi chắc nịch gật đầu, sau đó cô lại ôm con trai hôn liên tục, điều này chỉ càng làm cho Cảnh Vân Trạch chết sững, cứ nghĩ mình đã có cách khắc chế vợ, không ngờ không chỉ không khắc chế được mà còn làm cho vợ mình bình thản hơn.

Cảnh Vân Trạch thấy bắt đầu nhức nhức cái đầu rồi đó, sao vợ anh lại có thể khó trị như vậy nhỉ!

Nhưng rồi anh lại thôi, xem như là vợ anh mãi đỉnh đi. Lắc đầu một cái, Cảnh Vân Trạch tiếp tục lái xe rời đi, trên đường đi thì Lâm Quân Nhi cũng không quên nói với anh về chuyện của Cảnh thị, nhưng Cảnh Vân Trạch không mấy quan tâm lắm, vì anh biết năng lực của vợ anh không phải dạng tầm thường.

Cảnh Vân Trạch không sợ cô ở Cảnh thị chịu thiệt, thứ anh lo là một ngày nào đó biết đâu Cảnh thị lại đổi chủ cũng có thể lắm chứ.

- Bà xã, em nghĩ xem sau này Cảnh thị có đổi chủ hay không?

- Em không nghĩ đến, nhưng biết đâu được xem đổi đấy. Anh thấy thế nào?

- Miễn sao lúc đó em nuôi anh là được.

Lâm Quân Nhi liền bĩu môi, sau đó liền liếc anh một cái, nói:

- Muốn ăn cơm mềm sao? Mơ đi!