Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 84: Thành thật với nhau



Trái lại với những đứa em đang vui vẻ trong tình yêu mới, thì Cảnh Vân Trình lại bận rộn với công việc của mình, cho dù mỗi ngày Liễu Đào Nguyên đều có nhờ vả Quản Ngọc Tú đưa cơm đến, nhưng đến thời gian nghỉ còn không có thì lấy đâu thời gian mà ăn cơm, hiện tại tình hình của Cảnh thị thật sự không khả quan lắm, mặc dù rất nhiều lần Cảnh Vân Trình rất muốn nhờ đến sự giúp đỡ của cha, nhưng thấy sức khỏe của ông ấy ngày một yếu, nên anh cũng không dám làm phiền, chỉ có thể một mình gồng gánh đến đâu thì hay đến đó.

Hôm nay, Quản Ngọc Tú lại nhận được sự phó thác thì Liễu Đào Nguyên nên đã đem thức ăn tới, những lễ tân và bảo vệ đều sớm quen mặt của cô ấy nên họ không nói gì, vì trên dưới Cảnh thị dường như ai cũng ấn định Quản Ngọc Tú sau này sẽ là nhị thiếu phu nhân Cảnh gia rồi, nên họ cũng không muốn làm mích lòng cô ấy.

Quản Ngọc Tú đi thẳng vào trong văn phòng của Cảnh Vân Trình, nhưng anh không có ở đây, cô đoán chắc hiện tại anh đang họp nên đã ngồi chờ một mình, nhưng lúc này cô lại thấy trên bàn của anh có chút bừa bộn, chỉ mỉm cười thở dài một tiếng, sau đó thì bước đến chuẩn bị giúp anh dọn dẹp. Đúng lúc này thì có một tin nhắn đến, theo như tên người gửi là "Hàng Nhan Đình", Quản Ngọc Tú có chút ngạc nhiên, từ khi nào mà giữa hai người họ lại có liên lạc riêng như vậy chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, dù sao trước khi Hàng Nhan Đình rời khỏi Ung Thành về nhà thì người chăm sóc cô ấy cũng là Cảnh Vân Trình, có số điện thoại hay mạng xã hội của nhau cũng bình thường.

Tuy dặn lòng là thế, nhưng Quản Ngọc Tú vẫn không nhịn nổi tò mò mà mở lên xem, bên trong đoạn tin nhắn gần đây của họ đều là Hàng Nhan Đình hỏi han sức khỏe cũng như vết bỏng lần trước của anh, nhưng Cảnh Vân Trình cũng chỉ đáp lại theo cách lịch sự nhất, nhìn thì có thể chẳng ai nghĩ hai người họ có khả năng phát triển tình cảm, nhưng Quản Ngọc Tú có thể thấy được trong những câu trả lời của Cảnh Vân Trình không đơn giản là xã giao nữa, chẳng lẽ Cảnh Vân Trình có tình cảm với Hàng Nhan Đình sao?

Đúng lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì Cảnh Vân Trình đã quay lại, anh nhìn cô, không mấy ngạc nhiên nói:

- Lại nghe theo mẹ đưa cơm đến sao? Sau này cậu đừng phí thời gian như vậy.

- Bác gái nói dạo này cậu rất bận rộn, nên chắc chắn sẽ không ăn uống đầy đủ, bác ấy sợ cậu sẽ bị bệnh nên mới bảo tớ mang đến cho cậu ăn. Đã không cảm ơn thì thôi, còn ở đó làm mặt lạnh.

Cảnh Vân Trình bây giờ thật sự đang điên đầu với một mớ hỗn độn kia, nhưng anh cũng có nhìn thấy vừa rồi trên tay của Quản Ngọc Tú đang cầm điện thoại của mình, tuy nhiên trong điện thoại của anh thì chẳng có gì quý giá, nên cũng không quá quan tâm. Dù sao mẹ cũng đã cất công nấu, bạn thân cũng bỏ công đem đến đây, Cảnh Vân Trình liền gác lại công việc, ngồi xuống ăn vài miếng cho họ vui vậy.

Quản Ngọc Tú nhìn anh vội liền bật cười, sau đó liền đưa khăn tay lên lau vết bẩn trên miệng của anh, nói:

- Ăn chậm thôi, ăn nhanh như vậy sẽ đau dạ dày đấy.

- À phải rồi, vừa rồi cậu cầm điện thoại của tớ làm gì vậy?

- À, vừa rồi tớ thấy có tin nhắn, tớ tưởng có gì quan trọng nhưng hóa ra là tin rác nên tớ xóa rồi.

- Vậy sao, cảm ơn cậu.

Quản Ngọc Tú cũng mỉm cười rồi để anh tiếp tục ăn, đợi khi ăn xong chén cơm thì Cảnh Vân Trình liền ngay lập tức ngồi vào ghế tiếp tục làm việc, nhưng cô là bác sĩ, làm sao bỏ mặt anh như vậy được chứ, liền kéo Cảnh Vân Trình sang một bên, nghiêm túc ra lệnh:

- Vừa ăn xong không được làm việc ngay, cậu muốn sau này nằm ở bệnh viện sao!

- Nhưng công việc nhiều như vậy, nếu tớ không tranh thủ làm cho xong thì chị dâu sẽ khó mà tiếp nhận công việc được.

- Cho dù như thế thì cũng không được!

Cái tư thế bây giờ chính là Cảnh Vân Trình đang ngồi trên ghế, còn Quản Ngọc Tú thì đang đứng ở giữa hai chân của anh, không chỉ vậy mà tay còn đang chống ở hai bên, gương mặt của họ chỉ suýt chút nữa là chạm nhau rồi, Quản Ngọc Tú cũng đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, Cảnh Vân Trình liền cảm thấy có chút kì quái, sau đó anh liền lùi lại, đẩy kính của mình lên, nói:

- Được rồi, tớ sẽ nghe theo ý của cậu. Vậy cậu về trước đi.

- Cảnh Vân Trình, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.

Có lẽ Cảnh Vân Trình biết được chuyện mà Quản Ngọc Tú muốn nói là gì, vốn dĩ anh cũng không muốn nghe, vì anh sợ sau khi nói ra thì đến cả làm bạn cũng không thể, nhưng với tình hình này thì có lẽ không nói rõ thì cô ắt hẳn sẽ rất khó chịu.

- Được, cậu nói đi.

- Em thích anh, em thích anh từ lâu lắm rồi, anh có... Anh có từng thích em hay không?

Vốn dĩ Cảnh Vân Trình biết chuyện này, nhưng anh không dám nghĩ một cô gái như Quản Ngọc Tú lại thẳng thắn nói ra như vậy. Dù biết câu trả lời của anh sẽ khiến cho cô buồn, nhưng Cảnh Vân Trình liền nói:

- Nếu tớ trả lời, cậu hứa đừng khóc có được không?

- Vân Trình... Anh...

- Xin lỗi Ngọc Tú, nhưng từ trước đến giờ tớ chỉ xem cậu là bạn thân, không hơn không kém... Tớ cũng không thích cậu.

Quản Ngọc Tú nghe câu trả lời này thì cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ cô phải biết ngay từ đầu là anh đã không thích mình. Nhưng cũng chỉ vì cô quá cố chấp nên mãi vẫn không buông bỏ được, bây giờ... Bây giờ có lẽ chính Quản Ngọc Tú cũng nên buông bỏ đoạn tình cảm này rồi.

- Cảm ơn anh vì đã nói những điều này... Cảm ơn anh.

Nói xong, Quản Ngọc Tú liền thu dọn một chút, sau đó thì rời đi. Cảnh Vân Trình cũng không biết cô ấy sẽ đi đâu, cũng chẳng biết cô ấy có buồn hay không nữa. Có thể nói anh vô tâm, nhưng con người của Quản Ngọc Tú mạnh mẽ như thế nào, bản lĩnh như thế nào thì dường như ai cũng biết, những giọt nước mắt đau lòng của cô luôn chỉ có một mình cô nhìn thấy mà thôi. Cảnh Vân Trình bây giờ đang dằn vặt với hai dòng suy nghĩ, một là đuổi theo cô ấy, sau đó thì lại xin lỗi. Hai là cứ mặc kệ cô ấy đi, nhưng nếu anh không đi thì chẳng phải anh là một tên đàn ông tồi hay sao? Thở dài một hơi, Cảnh Vân Trình vẫn lựa chọn là sẽ đuổi theo Quản Ngọc Tú.

Cầm lấy áo khoác của mình, Cảnh Vân Trình liền nhanh chóng đuổi theo cô, nhưng đi xuống đến sảnh chính thì không thấy cô đâu, anh cũng có hỏi lễ tân nhưng họ nói là không nhìn thấy cô đâu. Lúc này, Cảnh Vân Trình lại quay lại lên tầng của mình, chẳng lẽ cô ấy đã trốn vào nhà vệ sinh sao?

Dù bây giờ không có ai, nhưng đột ngột xông vào nhà vệ sinh nữ thì cũng hơi kỳ, nhưng anh không quản nhiều như vậy, đẩy kính một cái, rồi đi vào.

Từng bước tiến thì tiếng khóc càng rõ ràng hơn, sau khi dừng lại ở trước của một nhà vệ sinh thì tiếng khóc còn lớn hơn, anh không dám chắc Quản Ngọc Tú ở trong này, nhưng khả năng cao là cô ấy. Bàn tay rụt rè muốn gõ cửa, nhưng lại không dám, lấy hết bản lĩnh của một thằng đàn ông thì Cảnh Vân Trình vẫn gõ cửa, nói:

- Ngọc Tú? Cậu có ở đây không?

Quản Ngọc Tú bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, cố gắng lau hết đi những giọt nước mắt trên gương mặt, sau đó thì lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, chậm chạp mở cửa nhưng lại nhanh chóng ngoảnh mặt đi hướng khác, nói:

- Cảnh Vân Trình cậu phiền thật đấy, đi nhờ nhà vệ sinh một chút cũng không xong.

- Ngọc Tú... Cậu ổn không?

- Ổn chứ? Tớ là ai, tớ là bác sĩ Quản Ngọc Tú, làm sao lại không ổn. Chẳng phải cậu rất bận sao? Mau đi làm việc của cậu đi, mặc kệ tớ, tớ có thể tự về được mà.

Cảnh Vân Trình nhìn cô, sau đó liền nói muốn đưa cô về, nhưng Quản Ngọc Tú nhất quyết từ chối, cô cúi đầu xuống, nở một nụ cười chua chát, nói:

- Cậu quay lại làm việc đi, hãy để tớ một mình... Tớ... Tớ không muốn người ta nhìn mình yếu đuối.

Lúc này, Cảnh Vân Trình liền ôm cô ấy vào lòng, gương mặt xinh đẹp nhưng lại có chút đỏ, hốc mắt cũng đã sưng lên, Quản Ngọc Tú cảm nhận được hơi ấm của anh liền đấm mạnh vào người của anh, sau đó thì những giọt nước mắt trực chờ cũng rơi xuống.

- Tại sao... Tại sao anh lại không thích em chứ... Thanh xuân của em đều dành cho anh, nhưng anh lại... Anh lại nói không thích em... Anh thật khốn nạn... Anh là tên khốn!

- Đúng, tớ là tên khốn, tớ không xứng với cậu... Sau này, sẽ có người xứng đáng với cậu xuất hiện thôi. Ngọc Tú của chúng ta mạnh mẽ, kiên cường như vậy... Chắc chắn sẽ có thể vượt qua mà... Xin lỗi... Là do Cảnh gia vô phúc.

Khóc lóc một hồi thì Quản Ngọc Tú cũng bình tĩnh, cô biết rõ con người của Cảnh Vân Trình không muốn ai phải buồn, nên cho dù là từ chối tình cảm nhưng anh vẫn quan tâm cô như vậy. Nhưng bây giờ, không phải lúc mà anh nên quan tâm, Quản Ngọc Tú liền lãnh đạm đẩy anh ra, nói:

- Cảnh Vân Trình, sau này cậu đừng đối xử với người nào cũng giống nhau, họ sẽ hiểu lầm đấy... Đừng để người khác phải đi vào vết xe đổ của tớ.

- Ngọc Tú?

- Người đặc biệt thì hãy đối xử đặc biệt... Còn những người bình thường, thì cậu đừng quá tỏ ra quan tâm... Nếu không... Nếu không họ sẽ lại ngu ngốc nghĩ cậu yêu họ. Nghe rõ chưa!

Cảnh Vân Trình gật đầu, sau đó thì Quản Ngọc Tú liền rời đi, nhìn theo bóng dáng của cô ấy, anh cũng chỉ biết cười khổ. Nữ nhân quả nhiên kỳ lạ, đối xử tốt thì cũng không ưa, đối xử lạnh nhạt thì ghét bỏ... Làm sao mới vừa lòng họ đây!