Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 11: Dây dưa trong cổ mộ



Trong mơ tôi cảm thấy có thứ gì đó đang đè trên người mình, thứ cảm giác vừa quen thuộc lại vừa kỳ quái đột ngột ập tới.

Mỗi lần như vậy tôi đều không nhịn được mà rên khẽ, cả người đều muốn co dúm lại. Loại cảm giác sung sướng đó khiến tôi không kìm được mà run rẩy.

“Ha ha, xem ra Lạc Yên có vẻ rất thích nó.” Đương lúc tôi vừa căng thẳng vừa hưng phấn thì giọng nói của anh ta vang lên bên tai tôi, tôi vốn muốn lập tức mở choàng hai mắt. Nhưng không biết tại sao từ đầu đến cuối đều không thể khống chế được bản thân mình, căn bản không thể nào dừng lại, rồi cuối cùng cũng tỉnh lại giữa sự đùa bỡn của anh ta.

Vừa nhìn thấy anh ta tôi đã tức giận, thế mà anh ta lại bắt nạt tôi bằng cách này.

Dường như việc bắt nạt tôi thế này cũng khiến cho cả người anh ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn khư khư ôm tôi vào trong lòng, vừa nhẹ nhàng xoa môi tôi vừa nở nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của anh ta thì cả người tôi lập tức trở nên tê dại.

Làn mi dày khẽ run run, con ngươi tựa như chứa cả một vì sao sáng lấp lánh đến chói mắt, bờ môi khẽ mở, mồ hôi nơi chóp mũi men theo gò má trắng nõn như ngọc trượt xuống, kết hợp với trang phục màu đỏ lại càng rúng động lòng người. Giờ phút này anh ta chẳng khác nào một tên yêu nghiệt chuyển thế.

Trên thế giới này tại sao lại có người đẹp đến vậy?

Anh ta cười đầy xấu xa: Lạc Yên, khoảng thời gian này bổn vương luôn phải trú ở trong này, không thể ra ngoài gặp em. Em nhớ cho kĩ nhất định không được phụ lòng bổn vương. Có một số thứ không thể chạm vào thì đừng chạm vào, có một số thứ cũng không được nhìn.”

Căn bản tôi nghe không hiểu những thứ anh ta nói có nghĩa là gì, tôi chỉ biết lúc này tôi đang ở trong cổ mộ của anh ta, phía dưới thân là một chiếc giường rất lớn màu đỏ, trên giường bày tầng tầng lớp lớp chăn gấm, hệt như một chiếc giường tân hôn thời cổ đại.

Tôi vừa nghĩ đến chuyện này đã lập tức muốn vọt dậy, chẳng lẽ đây thực sự là chiếc giường tân hôn của tôi và anh ta?

Chưa kịp chờ đến lúc tôi vọt dậy thì anh ta đã cởi quần áo trên người tôi, nháy mắt tôi nằm trong lòng anh ta đã không còn mảnh vải che thân. Anh ta phất ống tay áo rộng lên một cái, lập tức một tấm chăn tơ lụa màu đỏ phủ lên trên người tôi và anh ta.

Anh ta giơ tay phủ lên mắt tôi, tôi nhắm mắt lại rồi cũng không mở ra nữa.

Tôi không cách nào chống lại anh ta, đành để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, chỉ có thể siết chặt lấy tay anh ta rồi ưm ưm bật khóc thút thít.

Nhưng ngay cả tôi khi tự mình nghe thấy tiếng khóc ấy còn cảm thấy xấu hổ thì không biết anh ta sẽ cảm thấy như thế nào.

Cũng không biết qua bao lâu anh ta mới chịu buông tôi ra, nhưng anh ta lại đột nhiên dùng đôi môi không gì mềm mại bằng của mình lấp kín miệng tôi.

Tôi lắc lắc đầu, anh ta lại giơ tay lướt qua mắt tôi một cái, tôi lập tức mở trừng mắt.

Anh ta nói vào tai tôi: “Lạc Yên, bổn vương thực sự rất nhớ em! Bổn vương thực sự rất thích Lạc Yên như thế này.”

Lúc nghe anh ta nói câu này, tôi không kiềm chế được mà khẽ đưa tay sờ mặt anh ta, khó kiềm chế nổi tâm trạng mà cắn môi nhìn anh ta.

Trước kia và cả lần này nữa, từ đầu tến cuối chẳng qua anh ta cũng chỉ đùa giỡn tôi chứ không thật sự xâm phạm tôi. Cuối cùng sau khi kết thúc, cả người anh ta đều rã rời, anh ta trở mình để tôi dựa vào lồng ngực anh ta.

Mà giờ phút này tôi cũng thật sự mệt mỏi, không chống đỡ được mà nhắm hai mắt lại.

Chờ đến khi tôi ngủ đủ rồi, lúc trở mình lại phát hiện chiếc giường bên dưới sao lại cứng đến như vậy, chứ không mềm mại như ở chỗ của anh ta.

Tôi mở choàng mắt ra, kết quả là trời đã tối, mà tôi lại đang ngủ trong phòng của mình. Bối rối lẫn mờ mịt khiến cả người tôi vã đầy mồ hôi, tỉnh lại lại thấy mình đang ở trong phòng.

Nghĩ đến dáng vẻ khiến cho những người khác phải cảm thấy xấu hổ kia của mình, tôi biết rõ chắn chắn là anh ta đã đưa tôi đến chỗ anh ta, chẳng qua tôi không biết mà thôi.

Tôi sờ sờ cơ thể hãy còn nóng hổi của mình thì lại càng đờ đẫn. Cũng không biết anh ta là cái thứ gì. Đương nhiên anh ta không sợ tôi mà tôi thì không thể bắt bẻ được anh ta. Nếu không anh ta cũng không thể lần nào cũng đối xử với tôi như vậy.

Tôi bất lực nằm xuống, nhưng vừa đặt lưng đã nhớ đến chiếc quan tài treo trong phòng trưng bày kia, vừa nhắm mặt lại đã lập tức nhìn thấy cảnh đen kịt bên trong quan tài treo kia.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho. com | Nh ảy h ố*truyện hay

Bên trong rõ ràng là không có thứ gì, nhưng tôi lại luôn cảm thấy bên trong có thứ gì đó đang nhìn tôi.

Thực ra vốn dĩ tôi có thể nhìn rõ thứ đó là dĩ, nhưng đáng tiếc là anh ta khăng khăng muốn đưa tôi đi, bằng không tôi chắc chắn đã nhìn thấy rồi.

Nghĩ loanh quanh một hồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Nhưng vừa ngủ say thì lại xuất hiện một giấc mơ kì lạ.

Trong mơ, một người mặc một chiếc áo choàng đen đứng trước một dòng sông. Người đó quay lưng về phía tôi.

Nhưng tại sao tôi lại ở chỗ này?

Tôi nhìn chung quanh, ở một nơi cỏ dại um tùm như thế này, tại sao trước mặt lại có một người đứng ở đó?

Tôi không kiềm chế được muốn tiến đến xem, không ngờ vừa đi được hai bước thì người trên bờ sông lại quay người lại nhìn về phía tôi. Tôi vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy bề ngoài anh ta trông như thế nào, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng Diệp Vân Khiết gọi tôi, sau đó tôi tỉnh lại.

Lúc tôi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi, tôi cũng không tiếp tục nghĩ đến giấc mơ kia nữa, mà lại hỏi Diệp Vân Khiết chuyện ngày hôm qua.

Nghe thấy tôi hỏi, nét mặt Diệp Vân Khiết trở nên đầy khó hiểu: “Hôm qua chúng ta đâu có đến phòng trưng bày đâu.”

Không đến? Chẳng lẽ là tôi nằm mơ sao? Chẳng phải anh ta đã đưa tôi ra khỏi phòng trưng bày sao? Nhưng tôi nhớ rõ ràng là tôi đã đến phòng trưng bày, hơn nữa còn chạm vào chiếc quan tài treo kia, làm sao có chuyện chưa đến đó được!

Tôi đi ăn sáng cùng với Diệp Vân Khiết, ăn xong lại nghe nói chiếc quan tài treo trong phòng trưng bày kia chuẩn bị được xe chở hàng đưa đi.

Tôi hỏi Diệp Vân Khiết: Chiếc quan tài treo đó không phải là của trường chúng ta sao?”

Diệp Vân Khiết nhìn tôi vẻ mặt đầy kì quái: “Làm sao trường học lại sở hữu cổ vật được, cổ vật là của quốc gia mà. Chỉ là quốc gia tạm thời để ở đây, khi nào có tổ chức nghiên cứu cần đến thì sẽ đưa đi.”

Là như vậy sao?

Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối vì đối với tôi đó không phải là một chiếc quan tài treo mà là một khối vàng, nhưng nếu nó đã bị khiêng đi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.

Khối vàng đó, kể cả có bị tôi lấy đi thì cũng chưa chắc đã bán được giá cao.

Ăn cơm xong, như thường lệ tôi và Diệp Vân Khiết đi học, vừa hay lại gặp được chiếc xe đang chở chiếc quan tài treo kia đi, nên đi theo xem thế nào.

Quan tài được cột vào một sợi dây thừng thả xuống từ trên đỉnh tòa nhà, rất nhiều sinh viên cũng đang ngước lên nhìn, có rất nhiều người lo lắng chiếc quan tài treo kia sẽ rơi xuống đập vào người khác.

Chiếc quan tài treo được bọc bằng giấy bảo hộ, nhưng dù là như vậy thì lúc đặt xuống nó vẫn rung mạnh một cái khiến cho lớp giấy bảo hộ xung quanh bị rách ra.

Nhưng lớp gỗ kia cũng rất bền, không thấy mảnh vỡ nào rơi ra cả.

Nhưng ai biết, ngay lúc quan tài treo sắp được chuyển lên xe thì trên bầu trời đột ngột xuất hiện sấm sét dồn dập, chớp mắt đã kéo đến một trận mưa lớn.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho. com | Nh ảy h ố*truyện hay

Mưa kéo đến quá đột ngột khiến cho nhân viên không kịp chọn lựa biện pháp xử lí, kết quả chiếc quan tài treo bị trận mưa lớn rót đầy nước.

Lần này nhân viên cũng sốt ruột, phía nhà trường cũng không biết xử lí thế nào cho phải. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Biết Tất Cả
2. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
3. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
4. Phật Hệ Mau Xuyên
=====================================

Tôi nghe thấy có người nói: “Quái lạ, rõ ràng dự báo thời tiết nói ba ngày này trời nắng, sao bỗng dưng lại đổ mưa? Thật sự là ma quỷ mà!”

Đang lúc người kia vừa nói xong thì mưa tạnh nhưng bên trong chiếc quan tài đã bị rót đầy nước.

Bên nhà trường và nhân viên đã khẩn trương bàn bạc, quyết định trước hết cứ đem chiếc quan tài treo này đến núi Hậu Sơn đã, ở đó ít người lại thuận tiện dọn dẹp sạch nước trong quan tài treo.

Quan tài bị đổ đầy nước, được khiêng lên núi Hậu Sơn.

Tất cả mọi người đều đi theo xem, chỉ duy nhất có mình tôi là không đi. Tôi nhìn chằm chằm miếng gỗ quan tài nhỏ rơi trên đất, tập trung toàn bộ tinh thần, nhân lúc không có người thì nhặt miếng gỗ quan tài đó giấu đi.