Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 12: Anh đẹp trai trong quan tài treo



Sau khi giấu kĩ quan tài gỗ, tôi mới ra sau núi xem thử, lại nghe có người nói: “Lạ thật, rõ ràng đã đổ nước rồi, sao vẫn còn khô thế chứ?”

Tôi thầm nói, đừng có là quan tài thành tinh đấy nhé. Vậy cái quan tài tôi nhặt được kia chẳng phải là của anh ta sao? Đến lúc đó anh ta muốn liều mạng với tôi thì tôi phải làm sao đây?

Một tên vương gia Mãn Thanh, tôi đã không đối phó được rồi, nói chi là quái vật hơn hai nghìn năm trước chứ!

Tôi chợt thấy hối hận vì đã nhặt cái quan tài gỗ kia, thầm nghĩ khi không có ai, sẽ trả nó về, bất kể có dùng được hay không thì tôi cũng không cần.

Đương nhiên, tiền đối với tôi rất quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Một kẻ không bình thường như tôi, vẫn nên sống bình thường chút mới phải.

Nhưng tôi không ngờ, tôi còn chưa tìm được cơ hội trả cái quan tài gỗ kia về, quan tài treo đã bị mang về phòng triển lãm.

Hỏi ra mới phía, hoá ra là do bên trên tạm thời có chút thay đổi, cải biên lại đầu đề, nên phải để cái quan tài treo đó lại.

Biết được chuyện này, tôi vội vàng thu dọn lại, trả cái quan tài gỗ kai về, nhân lúc không có ai, ném quan tài vào rồi đi.

Nhưng tôi không hiểu tại sao, lúc tôi về phòng ngủ, sờ lên người mình, khối gỗ kia vẫn còn.

Tôi thầm nghĩ không ổn, nhưng đã quá muộn rồi, khối gỗ này giống như mọc lên trên người tôi về, tôi trả nó về năm lần, nó cũng quay lại năm lần.

Lần cuối cùng, tôi dứt khoát ném nó vào phòng vệ sinh, ai ngờ vừa quay người, nó lại quay lại.

Chuyện này thật đáng sợ.

Thứ sáu, người nhà Diệp Vân Khiết tới, nói là muốn ra ngoài, Diệp Vân Khiết hỏi tôi có đi không.

Tôi lắc đầu nói không đi, muốn nằm nghỉ. Thật ra thì tôi muốn đi xem cái quan tài treo kia.

Sau khi Diệp Vân Khiết đi, tôi lập tức xuống giường. Thứ sáu, trường không có ai cả, nên tôi một mình đi đến phòng triển lãm.

Mỗi lần tôi tới đều không chú ý, cửa của phòng triển lãm không khoá.

Tôi tiện tay cầm ổ khóa, nó sẽ tự động mở.

Nào ngờ, đây là đã chuẩn bị cho tôi từ lâu.

Đẩy cửa ra, tôi mượn ánh đèn lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào để nhìn vào chiếc quan tài treo ở chính giữa kia, vừa nhìn đã thấy bên dưới quan tài treo ít đi một khối.

Lần này tôi có chuẩn bị mới đến, tôi mang theo nhựa cao su, chuẩn bị dính nó lại.

Ai ngờ, tôi mới đến gần quan tài treo, cánh cửa phía sau lập tức khoá lại. Tôi biết, xung quanh đây nhất định có thứ gì đó.

Rất nhanh, tôi đã xác định được suy nghĩ của mình, cảm giác âm u từ phía sau tấn công tới, muốn xông thẳng về phía tim của tôi.

Tôi có chút hối hận, không nên cầm khối gỗ kia, vội vàng móc ra thả xuống.

Ngay lúc này, khối gỗ kia lại bay về tay tôi. Y như xiếc, ném cũng không được, cứ đi theo tôi.

Không bỏ được thì cầm vậy! Phòng triển lãm trở nên âm trầm, bầu trời ngoài cửa sổ cũng tối lại rất nhanh. Tôi vội vàng muốn đi, nhưng khoá cửa lại không mở được. Tôi xoay người lại, nhìn thấy phía trên quan tài treo có bóng đen, đang dần dần ngưng tụ lại.

Trong phòng triển lãm lập tức rung động, không ngừng phát ra tiếng leng keng, có vài thứ bị đập vỡ.

Nhìn lại phía trên chiếc quan tài treo kia, bóng đen chậm rãi ngưng tụ lại rồi rơi vào trong quan tài.

Lúc này, phòng triển lãm yên tĩnh lại.

Nhưng tôi không dám nói gì, cũng không dám cử động, tránh cho thứ không sạch sẽ trong quan tài treo chạy ra ngoài.

Nhưng cũng không biết thế nào, chân tôi như bị ma quỷ dẫn lối, đi lại gần quan tài treo, cho dù tôi không muốn, cũng vẫn đi tới.

Khi tôi dừng lại, không kiềm được mà bị người đàn ông anh tuấn nằm trong quan tài hấp dẫn.

Người đó mặt mũi đoan chính, mặt như hoa đào, mày ngài sắc bén, đôi môi đỏ không cười mà lại hơi cong, tóc đen dài qua vai, y như một mỹ nam cổ đại. Có điều, đẹp trai nhưng lại cảm giác có âm khí. Dĩ nhiên, vẫn kém hơn anh chàng ở trong cổ mộ.

Ấy, sao tự nhiên tôi lại nhớ đến anh chứ? Vẫn nên làm quen với anh chàng trước mắt đi đã. Hầy, tôi đúng là bị ma nhập rồi.

Lúc này, tôi nhìn lại người đàn ông đó. Trên người anh ta mặc một bộ quần áo đen lộng lẫy, viền áo đen thêu bằng chỉ vàng, hoa văn mây gió, vừa nhìn đã biết là con nhà quan.

Mặc quần áo này sao? Tôi cảm thấy rất giống người đứng bên kia bờ sông trong giấc mơ của tôi. Chẳng lẽ giấc mơ cũng bị quan tài treo quấy phá sao?

Đúng lúc tôi nhìn người đàn ông mặc quần áo đen này, giọng anh truyền tới bên tai tôi: “Lạc Yên, em lại không nghe lời rồi.”

Cái giọng này! Tôi giật mình, tôi vừa nhớ ra anh, quả nhiên anh đã tới rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn lại, nghĩ rằng có lẽ anh không ở đây, nên chỉ có thể dùng âm thanh nói chuyện với tôi thôi, nên tôi không để ý đến anh.

Mặc dù tôi cũng muốn đi, nhưng tôi lại thật sự tò mò, sao trong quan tài treo lại có người chứ.

Nhìn gương mặt giống như người còn sống này, tôi lại nhìn thêm một lúc nữa, mà giọng anh lại lạnh đi: “Nhân lúc trời còn chưa tối, em đi ra từ cửa sổ đi, tôi sẽ đỡ em!”

Giọng anh nghe thật không tốt, tôi cũng cảm thấy có lẽ có nguy hiểm thật, nên xoay người định đi. Tôi thầm nghĩ, anh đối xử tốt với tôi, sẽ không hại tôi đâu. Không ngờ tôi vừa xoay người, ngoài cửa sổ đã tối đên độ không thấy được gì nữa rồi.

Mà nhìn lại phòng trưng bày, đồ vật xung quanh đều bay về phía cửa sổ. Trong chớp mắt, cửa sổ bị lấp kín, không chừa một khe hở nào.

Tôi chợt cảm thấy không ổn, nhưng muốn đi cũng không kịp nữa rồi.

Ở chỗ quan tài gỗ sau lưng, có tiếng vang truyền tới, còn có từng trận gió lạnh tấn công tới. Tôi không nhịn được mà rùng mình.

Tôi đoán, nhất định là thứ trong quan tài treo bò ra. Lòng tôi bắt đầu bị sự sợ hãi lấn chiếm, nếu lúc này tôi có thể nhìn thấy mặt mình, nhất định là không còn chút máu nữa rồi.

“Lạc Yên, nàng không nhớ ta sao?” Đang lúc tôi bị dọa sợ mà cứng người đứng một chỗ, người phía sau lại mở miệng hỏi tôi. Tôi sửng sốt.

Giọng này? Hơi khàn khàn.

Sao giống như đã nghe ở đâu rồi chứ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi quay lại nhìn người đàn ông áo đen, lúc này nhìn lại, không kiềm được mà cảm thấy càng đẹp hơn.

Nếu vừa rồi anh ta nhàn hạ nằm ở đó, thì bây giờ lại nằm chẳng khác gì một ông vua.

Anh ta cao khoảng một mét chín, mặc áo gấm màu đen, khiêm tốn mà không mất đi vẻ hoa mỹ, vẻ đẹp từ bên trong lộ ra ngoài. Nhưng mà, tôi biết, không thể bị vẻ ngoài mê hoặc được.

Mặc dù trong phòng triển lãm tối om, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông áo đen này, đây là chuyện vô cùng kì lạ.

Lúc này, người đàn ông áo đen lơ đãng cười một tiếng với tôi.

Nhìn thấy anh ta cười, tôi lấy dũng khí muốn mở miệng hỏi anh ta là ai, không ngờ chuỗi hạt gỗ sưa trên tay tôi lại rung lên.

Tôi cúi đầu xuống nhìn, con mắt kia mở ra, trợn tròn nhìn tôi.

Tôi thầm nghĩ không ổn rồi. Chuỗi hạt này là thứ duy nhất bà nội để lại cho tôi, lần trước “dọn dẹp” diễm quỷ áo đỏ đã mở ra một con mắt rồi, anh ta lại nói cái gì mà trăm quỷ đi ra, quỷ sư xuất hiện nữa.

Chuỗi hạt này rất thiêng, nhất định là do thứ trước mắt uy hiếp đến tôi thì nó mới như vậy. Tôi không thể để anh ta đến được.

“Anh đừng tới đây.” Đột nhiên, tôi nhìn anh ta rồi kêu lên, người đàn ông áo đen dừng lại, tay đan trước ngực, trong lòng bàn tay có một miếng ngọc bội màu trắng.

Đột nhiên, anh ta cười lên.

“Lạc Yên, nàng không nhớ ta sao?”

Ta?

Chẳng lẽ anh ta là một vị vua thời Hán à? Sao tự dưng xưng ta thế?

“Lạc Yên, nàng tới đây đi.” Trong lúc tôi còn đang nghi ngờ, bàn tay anh ta vươn về phía tôi, trong tay anh ta còn có một miếng ngọc.

Tôi nhìn miếng ngọc kia cũng cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng bất kể thế nào cũng nhớ không nổi.

Anh ta cười, lúm đồng tiền trên má như đoá hoa, quần áo trên người màu đen tuyền, trông tôn quý không thể nào sánh nổi, nhưng tôi vẫn không tin anh ta.

Thấy tôi không đi qua, anh ta nói: “Vậy để ta qua đó.”

Dứt lời, người đàn ông áo đen đã bước tới, tôi không biết nên làm thế nào cho phải, xoay người muốn đi, nhưng phía đối diện đã có một trận gió mạnh đến tới, nhìn lại thì người đã bị đụng vào.

Cảm giác lạnh như băng tấn công tới, tôi biết anh tới rồi!

Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là anh.

Chỉ là, lúc này anh mặc một thân đỏ rực, không thua kém người mặc đồ đen kia chút nào.

Như là nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh dùng ánh mắt quyến rũ nhìn tôi, cười với tôi, giọng vẫn thật hấp dẫn: “Lạc Yên, em càng ngày càng không nghe lời.”

Tôi bị cảm giác tê dại tấn công, anh nhẹ nhàng kéo tôi qua, sau đó nhìn về phía người áo đen nọ.

Lúc quan sát, ống tay áo của anh ta vung lên, phòng trưng bày trở lại như thường, ngay cả mấy món đồ cổ đã vỡ nát cũng nguyên vẹn về lại vị trí cũ. Mà lúc này, từ ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ nhẹ chiếu vào, trực tiếp đánh lên mặt người đàn ông áo đen.

Người đàn ông áo đen nhanh chóng lui về phía sau tránh đi, nhưng không thể tránh thoát. Tôi nhìn thấy người đó bị ánh sáng chiếu lên mặt, một phần da đen lại, giống như có thứ gì đó chảy ra, như là dầu mỡ.

Lập tức, tôi sợ hãi hét lên, đổ mồ hôi lạnh!