Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 13: Chuông gọi hồn



Tôi nhìn anh ta, phát hiện dầu mỡ trên mặt người đàn ông ngày càng nhiều, giống như nhựa thông bị lửa đốt, biến thành chất nhờn, từng giọt chất lỏng sền sệt đang chảy xuống từ nửa bên mặt bị ánh sáng chiếu vào của người đàn ông áo đen.

Nhìn mà nổi hết da gà, da đầu tê dại.

Một gương mặt thật đẹp, lúc này lại đáng sợ như vậy. Quả nhiên, không thể bị vẻ bề ngoài mê hoặc được. Tôi thầm nghĩ, quả nhiên anh ta không phải thứ tốt gì.

Dầu mỡ dần dần lan rộng khắp gương mặt người đàn ông, anh ta nâng tay lên nhìn, giọng cũng thay đổi:

“Mi lại xen vào chuyện của người khác.” Giọng tục tằng mang theo tiếng vọng, còn hơi chói tai, tôi vội bịt chặt tai lại. Tôi nghĩ “mi” trong miệng người đàn ông áo đen chính là anh! Nghĩ đến việc anh đang ở đây, tôi yên tâm hơn nhiều!

Nhưng dù vậy, tôi vẫn bị quái vật trước mắt dọa sợ!

Quần áo đen trên người quái vật kia rơi xuống, da mặt khô khốc lộ ra, không khó nhìn thấy những gân mạch và xương trên mặt.

Làn da như từng bị lửa thiêu, thiêu cháy đen, theo hô hấp, tôi còn có thể nhìn thấy gân mạch trên người anh ta rung rung, trông thật đáng sợ.

Nói thế nào đi nữa, tôi cũng từng xem phim về xác ướp quay về. Nhưng mà lúc xem phim, lại không chân thực đến đáng sợ như lúc này, thậm chí còn khiến tôi ghê tởm. Trên người anh ta không mặc gì cả, trần truồng lại có chút cường tráng, giống như một xác ướp xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi không lạnh mà run, không nhịn được mà sợ hãi.

Dầu mỡ từ trên mặt tí tách rơi xuống đất, phát ra tiếng “tích”, bốc khói, mùi gay mũi khó ngửi phát tán khắp phòng triển lãm.

Mùi thối của thi thể bị đốt dần dần tràn ngập khoang mũi.

Tôi cau mày, ống tay áo của anh vung lên phía trước, tôi không ngửi thấy mùi đó nữa, lúc này tôi mới nhìn anh.

Tôi thầm nghĩ, so với cái thứ không biết là gì ở đối diện kia, tôi vẫn thích anh nhiều hơn một chút. Ít nhất thì anh cũng thơm.

Nhưng mà, tôi cũng không biết, nếu xé lớp “vỏ ngoài” này của anh ta xuống, sẽ trông như ma quỷ, hay là giống như cái tên đối diện kia, chảy ra dầu mỡ màu đen, thật đáng sợ.

“Lạc Yên, bản vương sẽ không biến thành giống như hắn ta.” Anh dùng âm thanh mà người khác không nghe được để nói với tôi. Nhất thời tôi không biết phải làm sao, lè lưỡi ra.

Sao anh lại biết được suy nghĩ của tôi chứ?

Bất đắc dĩ, tôi đành quay mặt đi, nhìn cái tên đối diện kia.

Lúc này nhìn lại, cơ thể tên đối diện không có gì thay đổi cả, nhưng bên mặt bị ánh sáng chiếu tới dần dần lồi lõm, hình thành trạng thái nửa mặt là xương trắng, trông như quái vật.

Trông anh ta như vậy, tôi hít một hơi thật sâu, nghĩ đến xác ướp ngàn năm.

Hàm răng đen nhánh lộ ra ngoài, nhưng lại không phải diện mạo của anh ta.

Mà cái quan tài treo này có niên đại từ thời Hán, nhưng cũng không nghe nói nhà Hán có xác ướp gì cả.

Tôi nhìn anh ta, phát hiện quái vật đó cũng đang nhìn tôi. Thế nhưng, ánh mắt anh ta nhìn tôi vừa thê lương vừa ai oán, quả thực khiến người xem không hiểu mà.

Thật ra thì hốc mắt theo cơ thể biến hoá cũng đã lõm vào trong, bên trong không nhìn thấy con ngươi. Nhưng không hiểu tại sao, tôi luôn cảm thấy anh ta đang oán trách tôi, thậm chí còn cảm thấy anh ta hơi uất ức.

Chẳng lẽ quái vật này xem trọng tôi sao?

Khả năng này không lớn! Sao anh ta vừa ý tôi được chứ? Bộ dạng tôi thế này, dáng người cũng không đẹp, thật sự không phải kiểu được người cao lớn như anh ta để ý mới đúng.

Nhưng mà, vì sao anh ta lại nhìn tôi vừa thê lương vừa ai oán thế chứ?

Tôi đang suy nghĩ linh tinh, lại cảm giác có dòng nước ấm kích thích cơ thể, lập tức cảm thấy cơ thể mềm nhũn ra, cũng bởi vì cơ thể đã mềm nhũn, nên không nhịn được vươn tay ra ôm eo anh, một tay nắm vạt áo, một tay ôm eo anh.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tên khốn khiếp đáng chết này, bây giờ lại ức hiếp tôi, hại tôi đứng không vững.

Không ngờ lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt anh lại lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh như băng, ai oán, như là đang bất mãn với tôi.

Tôi bất đắc dĩ, anh đang ghen đó sao? Chết mết, hoá ra quỷ cũng biết ghen.

Lúc tôi đang nhìn anh, tên đối diện bỗng nhiên hét lên một tiếng, tiếng vang khiến tôi đau tay, tôi vốn định nâng tay lên che tai, nhưng mà lại không có sức.

Anh cúi đầu nhìn tôi, lập tức mang tôi tới góc tường, ống tay áo vung lên, che chở cho tôi ở trong ngực anh.

Trước mắt tối sầm lại, tôi ngất đi.

Lúc tôi tỉnh lại thì đã đang nằm trên giường ở trường rồi.

Tôi nghiêng người, chợt cảm thấy không ổn, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng tấn công tới. Tôi biết, nhất định là anh chưa đi, đang ở ngay sau lưng tôi, đang ở trên giường của tôi.

“Cậu nói là quan tài trong phòng triển lãm mở ra hả?” Đúng lúc này, tôi nghe Diệp Vân Khiết ở giường dưới nói chuyện, tôi sợ tái mặt. Sao trong phòng lại có người chứ?

Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, tôi nghi ngờ tiếng hít thở kia chỉ có mình tôi nghe thấy, nếu không thì sao Diệp Vân Khiết ở giường dưới lại không có chút phản ứng gì như vậy chứ.

Mà tôi, cũng nín thở tập trung tinh thần, giống như là kẻ trộm, trái tim đập thình thịch không ngừng, chỉ sợ bị người khác phát hiện. Đâu ai muốn bị phát hiện trên giường mình có trai chứ, tôi còn là sinh viên mà. Đương nhiên, người khác cũng chưa chắc đã thấy được anh.

Cùng lúc đó, tôi cũng bị vấn đề của Diệp Vân Khiết hấp dẫn.

Nghĩ đến cái quan tài bị mở kia, nhất định là do anh gây ra.

Tôi nhìn về phía anh, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu cả. Nhưng mà khí lạnh trên người anh vẫn quẩn quanh trên người tôi, trước ngực tôi, vạt áo cũng lay động. Cái con quỷ háo sắc này!

Tôi chợt cảm thấy khó thở, hai mắt nhắm lại.

Hơi thở bỗng nhiên chậm lại, tiếng cười của anh vang lên bên tai tôi.

Diệp Vân Khiết nghe tiếng, cho là tôi đã tỉnh nên ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi cắn môi, thật muốn đạp anh ra ngoài. Anh cố ý làm vậy!

Mà anh lại giống như đứa trẻ tinh nghịch, ấn cánh tay đeo chuỗi hạt của tôi qua một bên. Bởi vì mấy người Diệp Vân Khiết cũng không thấy anh, động tác này của tôi giống như là mới tỉnh ngủ, vươn vai một cái.

Nhưng thực tế, anh đang dùng sức đè tay tôi lại.

“Lạc Yên, cậu tỉnh rồi hả?” Diệp Vân Khiết hỏi tôi, còn ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi quay lại nhìn cô ấy, may mà trời sắp tối rồi, trong phòng ngủ không đủ ánh sáng, hơi tối nên cô ấy không nhìn rõ bộ dạng của tôi đang nằm trên giường là như thế nào, nếu không thì tôi sẽ không chịu nổi, mặt tôi nhất định sẽ đỏ ửng.

Chịu đựng cảm giác thẹn thùng đến mức độ cao nhất, tôi đáp lại: “Ừ.”

Mấy người Diệp Vân Khiết cũng không nghe ra tôi có gì không ổn cả, có lẽ do tôi vừa mới tỉnh, giọng sẽ như vậy, thật ra thì không phải vậy. Là do anh đang động tay động chân trêu chọc tôi, quấn quýt lấy tôi.

Mà lúc này, tôi thật sự không nhịn được cảm giác tột cùng mà anh mang lại, không nhịn được mà nắm chặt chăn, ngẩng đầu, hai chân đạp lên, cơ thể thẳng ra…

“Lạc Yên, tớ mang cho cậu vài thứ, cậu có muốn xuống xem không?” Đúng lúc tôi bị anh mang lên đỉnh, Diệp Vân Khiết ở dưới giường lại hỏi tôi.

Thời điểm này, tôi căn bản không khống chế được cảm giác kích thích kia, càng không cho anh cơ hội rời đi.

Chắc hẳn đây cũng là mong muốn của anh, vì tôi vừa đè lại cánh tay muốn rời đi của anh, tôi nghe thấy chất giọng quyến rũ của anh, anh cười nhẹ, cơ thể tôi cũng theo đó mà co rút tê dại, run rẩy không ngừng.

Tôi thầm nói, đừng đi, trong miệng lại nói: “Lát, lát nữa tớ xuống.”

Diệp Vân Khiết ngẩng đầu nhìn tôi: “Cậu ngủ không nghiêm chỉnh như vậy, cẩn thận rơi xuống đấy. Có phải có chỗ nào khó chịu không? Giọng cậu sao thế? Đau họng à?”

“Ừ.” Diệp Vân Khiết hỏi tôi, tôi đáp lại, cắn môi hưởng thụ khoái cảm tột cùng như muốn nghiền nát tôi. Cho đến khi Diệp Vân Khiết đi nói chuyện với người khác, tôi mới thở ra một hơi, nuốt nước miếng.

Không ngờ anh lại xoay người, óng tay áo bay lên, lật lại, dùng đôi môi lành lạnh chạm vào môi tôi, hôn tôi, đến mức sắp không kiềm chế được, anh mới từ từ rời đi.

Anh cười, ánh mắt nhìn vào đôi mắt mê li của tôi: “Bản vương không thích Lạc Yên nhìn người khác, muốn người khác, Lạc Yên nhớ chưa?”

Anh dứt lời, tôi cảm thấy cơ thể thể bị hút lên phía trước, sau đó, không còn chút sức nào cả.

Diệp Vân Khiết thấy lạ, hỏi tôi: “Lạc Yên, có phải cậu thật sự không thoải mái không, hay để tới đi tìm bác sĩ trong trường tới khám cho cậu.”

“Không cần đâu, tớ chỉ không muốn dậy thôi.” Tôi miễn cưỡng lắm mới có thể nói bằng giọng bình thường, lập tức đáp lại Diệp Vân Khiết. Lúc này cô ấy mới yên tâm, đi hỏi chuyện liên quan đến quan tài treo.

Lúc này tôi mới biết, hoá ra quan tài treo kia thật sự bị mở.

“Mọi người nói xem có lạ không, tớ nghe nói chập tối hôm nay còn tốt lăm, không biết tại sao giờ lại mở ra. Không riêng gì quan tài treo, rất nhiều đồ cổ trong phòng triển lãm cũng vỡ nát, không biết có phải bị thứ gì đáng sợ quấy phá không nữa.”

Tống Lan chỗ nào cũng tốt, nhưng lại nhát gan, chỉ cần gió thổi cỏ lay, cô ấy sẽ bắt đầu thần hồn nát thần tính. Lúc thì nói có ma quỷ quấy phá, lúc thì lo lắng yêu tinh mê hoặc con người.

Nhưng cũng không riêng gì Tống Lan, thật ra thì tất cả mọi người trong phòng đều nghĩ như vậy.

Nhưng người thật sự gặp ma, chỉ sợ chỉ có mình tôi và Diệp Vân Khiết thôi, còn Tống Lan, nhiều nhất cũng chỉ mơ thấy ma. Bởi vì cho dù có ma, cô ấy cũng không nhìn thấy.

Nói một hồi, mọi người đều nói muốn đi ăn cơm, Diệp Vân Khiết hỏi tôi vẫn chưa chịu dậy sao. Tôi nào dám đứng lên, mùi trên người tôi sẽ khiến bọn họ phát hiện.

Tôi đành nói: “Tớ muốn nằm thêm một lúc, hay là lúc các cậu về mang cho tớ chút đồ ăn đi.”

“Cũng được.” Diệp Vân Khiết và Tống Lan đứng lên trước, những người khác cũng đứng lên theo, lần lượt rời khỏi phòng.

Tôi nghe tiếng mọi người đi xa mới dám đứng lên, sờ ga giường, quả nhiên ướt một mảnh.

Ngay lập tức, mặt tôi đỏ bừng lên.

Cũng không biết rốt cuộc anh là thứ gì, rốt cuộc muốn làm gì, mỗi lần anh đến đều sẽ “ức hiếp” tôi một phen, khiến tôi nếm được mùi vị đó, rồi anh lại biến mất.

Sợ người khác nhìn thấy, tôi vội dậy thu dọn, khoá cửa cẩn thận, thay quần áo sạch sẽ, còn dư lại đều ôm vào phòng tắm giặt hết.

Lúc mấy người Diệp Vân Khiết về, tôi đã giặt xong hết rồi.

Diệp Vân Khiết hỏi tôi đang tự nhiên thay ga giường làm gì, tôi nói bẩn rồi.

Diệp Vân Khiết cho rằng kì kinh của tôi tới, nên không để ý, chuyện đó cũng qua đi.

Tôi vốn nghĩ có thể ngủ ngon giấc, không ngờ vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng chuông, thầm nghĩ, đang tự nhiên sao lại nghe thấy tiếng chuông chứ.

Hơn nữa, tiếng chuông này sao càng nghe càng gần, giống như là vang lên vì tôi vậy.

Tôi vốn đang ngủ mơ màng, cũng vì tiếng chuông này phiền mà tỉnh lại.

Lúc này, phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, mà tôi dám khẳng định, tiếng chuông kia tới từ ngoài hành lang. Chợt cảm thấy đây không phải chuyện tốt, tôi lập tức lấy chuỗi hạt bà nội để lại cho tôi ra.

Bất kể có tác dụng hay không, đề phòng trước thì tốt hơn.

Thật không ngờ, vòng tay này bình thường thật tích cực, lúc quan trọng lại không có phản ứng gì cả.

Mà tiếng chuông vẫn vang lên, cuối cùng dừng ở cửa phòng.

Một bóng đen hiện ra sau cánh cửa, tôi lập tức bị doạ sợ mất hồn mất ví.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ không đẩy tự mở, tôi nhìn thấy một thứ cao lớn đứng ở cửa.