Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 2: Mơ một giấc mơ



Chú tư chết, thím tư khóc đến nỗi trời đất tăm tối.

Tôi muốn an ủi nhưng lại bị thím tư tát cho một cái. Thím tư cảm thấy là Thiên Sát Cô Tinh hại chú tư, nói gì mà phải đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi dọn dẹp đồ đạc một chút rồi đi luôn. Vốn dĩ tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, bà nội không còn nữa, tôi cũng không cần phải ở lại. Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, thành tích của tôi bình thường nên đã đăng ký vào một chuyên ngành không được ưa chuộng, những người khác đều không muốn đi – khoa khảo cổ học của một trường đại học địa chất nào đó.

Tôi là người Hồ Giang, Chiết Châu, trường học ở bên Hà Sơn. Cũng may lúc còn sống bà nội có để lại một ít tiền cho tôi, tôi tính toán một lúc, chi tiêu tiết kiệm một chút chắc cũng đủ học phí cho học kỳ một.

Thế là tôi mua vé xe lửa ghế cứng loại rẻ nhất, một mình đến Hà Sơn.

Trường của tôi tọa lạc dưới chân núi, nói thật là ngọn núi như sau lưng trường học cũng thật là lạ, trước giờ tôi chưa từng thấy ngọn núi nào giống ngôi mộ đến thế, cảm giác cứ u ám.

Trước tiên tôi đến ký túc xá, lầu ký túc của tôi ở hàng cuối cùng, ngay sát bên ngọn núi giống nấm mồ kia, mở cửa sổ một cái là có thể nhìn thấy cảnh núi non u ám. Sau khi đặt hành lý xuống, tôi tập trung nhìn lại, dường như còn có thể nhìn thấy bia đá màu trắng, không kìm chế được mà khẽ nhíu mày, chẳng trách ít người đăng ký vào trường này, nếu không với thành tích của tôi cũng chẳng đậu đại học nổi.

Tôi chọn một chiếc giường tầng trên ở bên trong, sau khi dọn dẹp một phen, còn giường dưới đành để lại cho những bạn cùng phòng khác vậy. Con người tôi tương đối cô độc, không thích giao lưu quá nhiều với người khác.

Một lúc sau, bạn cùng phòng ký túc lục túc đến.

Một cô gái trong số đó tên là Diệp Vân Khiết, cũng khá hợp với tôi, tôi cảm giác như chuyện trong mấy năm đều đã nói xong với cô ấy trong một buổi chiều. Nghe nói Diệp Vân Khiết này có lai lịch rất lớn, là con cháu của gia tộc Chính Hoàng kỳ triều đại Mãn Thanh, sau đó lúc dựng nước đã đổi họ.

Thật ra tôi không rõ lắm về Hoàng gì gì đó triều Mãn Thanh, nhưng lại biết có một người tên Diệp Hách Nạp La Thị, không biết có liên quan đến cô ấy không. Hôm đầu tiên gặp mặt thời gian khá gấp rút, tôi cũng không hỏi kỹ.

Buổi tối, những người bạn cùng phòng khác cùng ra ngoài ăn cơm, nghe nói còn hẹn vài bạn học nam, share tiền, tôi lại không đi. Bọn họ cũng lợi hại thật, mới đến đã liên hệ được với bạn học nam, điểm này tôi không có tiếng nói chung. Tôi trời sinh đã không thích đông người, hơn nữa tôi cần phải chi tiêu tiết kiệm, đóng học phí xong cũng chẳng còn được mấy đồng. Tôi vẫn cân nhắc phải mau chóng tìm việc để kiếm thêm chút tiền sinh hoạt.

Sau khi bọn họ đi.

Tiếng “ầm ầm” rất lớn vang lên, trời đang đẹp tự nhiên lại muốn mưa, tôi nhìn ra bên ngoài một thoáng, không kiềm chế được mà có chút kinh ngạc, thời tiết miền bắc tháng chín tháng mười, sao lại đột nhiên có sấm chứ! . Đọc 𝑡𝙧𝒖𝙮ện ha𝙮 𝑡ại — 𝑡𝙧𝒖𝓂𝑡𝙧𝒖 𝙮𝓮n.𝑽n —

Tôi vội dậy đóng cửa sổ lại.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho. com | Nh ảy h ố*truyện hay

Sau khi đóng xong cửa sổ tôi lập tức xoay người lại, vừa xoay người lại cánh cửa đã kêu két một tiếng, tôi dừng bước chân lại xoay người nhìn ra phía cửa, trên mặt đất tí tách hai vệt nước.

Nhìn kỹ lại không thấy vệt nước đâu nữa.

Nhưng cửa lại mở.

Có lẽ ngoài trời mưa to gió lớn đã bật ra, tôi lại bước tới đẩy cánh cửa vào.

Lần này để tránh cánh cửa mở ra lần nữa, tôi đã cố tình cài luôn then cửa.

Bận bịu cả ngày trời, tôi đã thấy hơi mệt, thế là trèo lên giường trên nằm xuống, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa nằm xuống đã chợt cảm thấy quanh người có từng cơ gió lạnh! Tôi quá mệt nên cũng không để tâm lắm, rất nhanh sau đó đã ngủ mất, nhưng ngủ được một lúc đã bị một cơn lạnh thấu xương đánh thức.

Mà cùng lúc đó, mắt bên trái của tôi lại bắt đầu đau, tôi khẽ dụi mắt, đang định ngủ tiếp lại đột nhiên cảm thấy phần giường bên cạnh mình kêu két một tiếng, theo đó là chăn nệm trên giường cũng động đậy. Tôi lại hít một hơi lạnh, rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?

Tôi nhíu chặt mày, cơ thể cứng ngắc căng thẳng, sợ đến nỗi không dám mở mắt ra.

Tôi dám khẳng định, chắc chắn là có thứ gì đó trên giường của tôi, hơn nữa càng lúc càng sáp lại gần tôi.

Nỗi sợ hãi khiến tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi phát hiện mình không cử động được, giống như bị trói chặt trên giường, chân tay banh hết ra. Tư thế như vậy khiến tôi cảm thấy rất nhục nhã, rất bất lực, rất sợ hãi, cảm giác khủng hoảng đó giống như dây mây, lan tỏa ra từng bộ phận trên cơ thể thôi.

Tiếp đó, tôi cảm thấy trên người càng lúc càng nặng, giống như bị một người đè lên vậy, quần áo tôi cũng bị cởi ra.

Muốn làm gì vậy? Bóng đè? Có phải giống như chú tư mà tôi nhìn thấy không…

Nghĩ đến cảnh tượng hạn chế đêm hôm đó, trong đầu tôi nổ “ầm” một tiếng, toàn thân nóng lên, nỗi sợ hãi dần dần biến thành nỗi tức giận. Tôi là một cô gái trong trắng, tôi không muốn bị ma… Nhưng mặc cho tôi giãy giụa kiểu gì đi nữa vẫn không thể nhúc nhích được tí nào. Một cảm giác lạnh như băng bơi quanh người tôi. Tiếp đó, từng đợt cảm giác mà tôi chưa bao giờ trải qua liên tiếp truyền tới, mặt tôi nóng hừng hực.

Trong lúc mơ màng, hình như tôi nghe thấy bên tai có tiếng nói vang vọng.

“Lạc Yên, rốt cuộc em cũng đến rồi… Em không trốn được đâu…”

Đây là giọng đàn ông, trầm thấp mà giàu từ tính, vô cùng quyến rũ, chỉ nghe giọng nói thôi có vẻ như cũng phải đắm chìm rồi.

Ý chí của tôi bắt đầu dần dần tan rã, lý trí bị rút ra khỏi cơ thể từng chút một. Tức giận, sợ hãi, tất cả đều biến mất, giống như tôi chưa bao giờ có loại cảm xúc này vậy.

Cơ thể tôi không chịu sự khống chế, dần dần đến cả ý thức cũng không khống chế được, chỉ đắm chìm trong loại cảm nhận chưa bao giờ trải nghiệm này. Cuối cùng, một cảm giác thoải mái sảng khoái truyền khắp cơ thể tôi, mà cơ thể tôi giống như được cởi bỏ xiềng xích, lập tức cử động được, tôi đứng phắt dậy, hét to một tiếng: “Á!”

Đèn trong ký túc lập tức sáng lên.

Diệp Vân Khiết giường dưới lập tức đến nhìn tôi: “Cậu sao thế?”

“Tớ…” Lúc tôi nói chuyện, giọng nói khan khan, bản thân tôi cũng không dám tin giọng nói như vậy lại phát ra từ tôi.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho. com | Nh ảy h ố*truyện hay

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, sờ lên mặt mình, xác nhận cảm giác chân thực một chút, hóa ra đám Diệp Vân Khiết đều đã về, thế mà tôi lại ngủ đến nỗi không biết tí gì? Chẳng lẽ chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ?

Lúc này, những bạn cùng phòng khác cũng đã dậy.

Tống Lan nhìn tôi hỏi: “Ấy, sao mặt cậu lại đỏ thế? Người toàn mồ hôi, tóc ướt nhẹp, còn không ngừng thở gấp, ha ha, như thế sẽ khiến người ta hiểu lầm đó nha.”

Diệp Vân Khiết vừa nghe vậy, lập tức vui vẻ: “Ha ha, chắc không phải cậu mơ giấc mộng xuân đấy chứ! Cậu thèm đàn ông đến nỗi gọi cậu đi ăn cơm cùng cũng không chịu đi, sau này đừng làm kiêu nữa nhá.”

Tôi ngượng muốn chết, nhưng nhớ tới cảm giác kích thích ban nãy, tôi quả thực… Chắc không phải tôi mơ giấc mộng xuân thật đó chứ?

“Các cậu ngủ trước đi, tớ vẫn chưa tắm.” Tôi vội vàng xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh như một làn khói, mặt nóng tới nỗi chắc có thể luộc chín trứng gà.

Sau lưng, đám Diệp Vân Khiết cười một trận.

Thật là mất mặt quá đi!