Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 3: Cuộc gặp gỡ ở cổ mộ



Chuyện tối đầu tiên ở ký túc cứ thế lặng lẽ qua đi, cũng không có ai nhắc lại.

Trước buổi học chính thức là huấn luyện quân sự, tôi nhân lúc nghỉ ngơi đã chạy ra ngoài trường tìm việc làm thêm.

Dù sao tiền sinh hoạt cũng không nhiều, tiền ăn uống tuần sau vẫn chưa lo liệu được.

Không ngờ đối diện trường học lại là một con phố cổ. Từng mặt tiền của các cửa hàng nối tiếp nhau, bên trong bày bán đủ loại đồ chơi lạ lẫm.

Tôi bước vào một cửa tiệm lớn.

Ông chủ là một người nhỏ con trung niên, để lại râu dê, nhìn rất quái lạ, thời buổi này còn có người để lại râu dê, không thấy nóng sao? Bên cạnh ông ta có một cô bé đáng yêu đang ngồi, cột tóc hai bên, đang chớp mắt nhìn tôi.

“Cô muốn mua gì?” Ông chủ vừa hỏi vừa liếc nhìn chuỗi hạt gỗ sưa trên tay tôi.

“Cháu muốn tìm việc làm thêm, quét dọn vệ sinh hay thu ngân các loại đều được.” Tôi khẽ cắn môi, lên tiếng đáp lại.

Ông chủ nhìn tôi một thoáng với vẻ quái lạ: “Cô thiếu tiền?”

Tôi khẽ gật đầu, người này đúng là kỳ quái, không thiếu tiền thì ra ngoài tìm việc làm gì, ông ấy hỏi thẳng quá đi. Tôi thấy ánh mắt ông ấy cứ nhìn vào vòng hạt gỗ sưa trên tay tôi, thế nên định tháo xuống đưa ông ấy xem thử, ai ngờ lại không tháo xuống được. Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại… Chuyện này cũng quá quái dị đi! Rõ ràng trước đây vẫn có thể lấy xuống! Nhưng hình như sau khi vào trường này lại khác.

Ông chủ vội ngăn tôi lại: “Đừng, trên vòng hạt này của cô có mắt quỷ, giá trị không thể đo lường được. Cửa tiệm của tôi nhỏ, cô có bán cho tôi tôi cũng không dám mua.”

Tôi lấy làm kinh ngạc, nhìn lại vòng hạt trên tay mình, hóa ra từng vòng tròn đối xứng nhau lại giống như hai con mắt, tên là mắt quỷ. Thế mà lại có giá trị không thể đo lường được?

“Ông chủ, cháu chỉ muốn tìm việc làm thêm. Hay là, cháu chăm con cho chú cũng được. Cháu rất biết dỗ trẻ con!” Vừa nói tôi vừa chỉ vào bé gái bên cạnh ông ấy. Cô bé nghe vậy còn cười với tôi, nụ cười ngọt ngào.

Tôi vừa nói vậy, ông chủ lập tức sợ đến ngây người.

Một lúc lâu sau ông ấy mới thốt nên lời: “Cô… cô nhìn thấy con bé?”

“Hả, nhìn thấy gì cơ?” Tôi cũng ngây ra: “Không phải em ấy ngồi bên cạnh chú sao?”

Ông chủ gần như ngã ngồi xuống đất, giơ tay chỉ vào tôi, run rẩy nói: “Cô, cô có mắt âm dương! Con gái tôi đã mất mười năm trước rồi.”

“Tôi có mắt âm dương?” Tôi kinh ngạc thốt lên thành tiếng! Chỉ cảm thấy toàn thân, đến cả răng cũng run rẩy! Tim không ngừng nhảy “binh binh”. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi thở dài một tiếng. Tôi nên nghĩ ra từ lâu mới phải, chỉ là bản thân vẫn luôn không tiếp nhận được, hôm nay ông chủ chỉ đâm thủng nỗi bối rối và nghi hoặc trong lòng tôi bấy lâu này mà thôi. Lời bà nội nói trước khi mất, và cả kẻ đã quan hệ với chú tôi, chắc là một con ma nữ xinh đẹp, lúc đó, tôi đã có mắt âm dương rồi!

Tôi không ngờ ông chủ trước mắt này lại không hề coi tôi là quái vật, còn kích động đến mức nước mắt đầy mặt, nhờ tôi giúp một việc, sau đó cho tôi sáu mươi triệu đồng tiền hậu tạ. Tôi tính sơ, nhiều tiền như vậy đủ để tôi học xong đại học, thế là bèn đồng ý một cách sảng khoái, dù sao cũng cứ thử xem đã.

Buổi tối, sau khi bạn cùng phòng đều đã ngủ, tôi một mình trèo qua cửa sổ ra sau núi. Tôi không thể đi thẳng ra khỏi ký túc xá, cô quản lý ký túc phải ghi tên, hơn nửa đêm đi ra ngoài lại không về, người khác sẽ cho rằng tôi ra ngoài chơi bời với con trai, danh tiếng sẽ không tốt.

Ngọn núi sau trường học này u ám lạ kỳ, thật sự không hiểu tại sao phải xây trường học ở đây.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời một chút, trên trời không trăng không sao, nhưng tôi nhớ rõ là trăng tối nay vừa sáng lại vừa tròn, đúng là kỳ quái!

Lại nhớ đến ông chủ cửa tiệm họ Hà. Mười năm trước, lúc ông chủ Hà dẫn con gái lên núi, cô bé không cẩn thận đi lạc, nghe nói là phát hiện ra giày của cô bé trước cửa một hang núi. Ông chủ Hà nói lâu như vậy rồi, ông ấy cũng không hy vọng có kỳ tích gì nữa, chỉ mong có thể tìm thấy thi thể của con gái để chôn cất đàng hoàng, nếu không, không tìm thấy hồn phách của con gái để quy tụ, nó sẽ mãi phiêu dạt ở bên ngoài, không được chuyển kiếp, giống như tôi nhìn thấy vậy.

Nghe nói trong hang núi nọ có một ác quỷ, người không có mắt âm dương sẽ không đi vào được, cũng không thể tránh khỏi ác quỷ. Lúc ông chủ Hà kể lại cứ ấp úng, tôi nghi ngờ chắc là ông ấy đã từng tìm người thử, có khả năng là không có kết quả, hoặc cũng có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy tôi cũng sợ, nhưng dù sao tôi cũng lẻ loi một mình, vì học phí, tôi sẽ liều mạng.

Đến trước hang núi mà ông chủ Hà nói, tôi phát hiện hang đó rất nhỏ, định bò vào trong. Tôi vừa khom người, một tảng đá lại tự dịch khỏi vị trí, mở ra như cánh cửa vậy, ý là muốn tôi vào trong. Tôi có chút do dự, chuyện gì vậy? Nhưng nghĩ đến số tiền kia, tôi vẫn quyết định mò mẫm đi vào.

Sau khi bước vào, trước mắt càng lúc càng tối, nhưng ở cách đó không xa rõ ràng là có tia sáng không được rõ lắm.

Chỉ có điều tôi vừa cử động đã cảm thấy chuỗi vòng gỗ sưa trên tay có chút xao động, trong hang cũng bắt đầu chợt sáng chợt tối. Tôi cúi đầu, vội nhìn trên tay, phát hiện chuỗi vòng tay thế mà lại khẽ hé mở từng con mắt.

Tôi đột nhiên nhớ ra, trước đây rất lâu tôi từng nằm mơ một giấc mơ, trong mơ có một ông lão đứng trước mặt tôi, trên cổ tay ông ấy có một con mắt giống trên chiếc vòng ở tay tôi. Tôi đột nhiên có một cảm giác kỳ quái: chẳng lẽ ông cụ đấy thật sự là ông nội tôi.

Tôi đã kể với bà nội về giấc mơ đó, bà nói đó là ông nội. Bà nội nói vậy có quá nửa tôi không tin, dáng vẻ ông nội vốn không phải như vậy, nhưng lúc đó bà nội vô cùng chắc chắn, mà nay tôi cũng hơi tin rồi.

Cuối cùng trong hang động cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng, chuỗi vòng tay của tôi cũng không có động tĩnh gì nữa, tôi nhìn về phía điểm sáng mờ trong hang kia.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, vừa nghĩ tới học phí và tiền hoa hồng, tôi lập tức cảm thấy mạnh mẽ hơn, coi lần mạo hiểm này là làm một lần ăn cả đời, tôi lấy dũng khí bước về phía điểm sáng mờ trong cửa hang.

Hóa ra bên trong hang vẫn còn một cái hang nữa, sau khi đi vào, trước mắt lập tức xuất hiện một nơi giống như cổ mộ.

Nếu tôi đã thi đậu khoa khảo cổ thì đương nhiên cũng có chút hiểu biết đối với cổ mộ, nhưng bố cục của ngôi cổ mộ trước mắt quả thực có chút làm khó tôi.

Nhìn một lúc, tôi đã nhụt chí, thế mà tôi lại không nhìn ra được ngôi mộ trước mắt này là mộ huyệt của triều đại nào.

Có điều tôi có thể khẳng định, đây chắc chắn là mộ huyệt của một người có quyền thế.

Trên vách bốn bức tường xung quanh ngôi mộ luôn sáng đèn, đếm sơ qua có tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín ngọn đèn, đế đèn toàn là màu vàng, có thể tưởng tượng được thân phận của chủ nhân ngôi mộ này.

Trên bức tường chính giữa ngôi mộ còn đặt chòm sao Bắc Đẩu gồm bảy ngôi sao, đối diện với bảy ngôi sao này chính là chỗ tôi đứng, nhưng lạ là dưới đất lại trống rỗng.

Một ngôi mộ tiêu chuẩn cao như vậy, sao lại không có quan tài? Chẳng lẽ trước khi tôi đến đã có người trộm mộ rồi sao? Nhưng nghĩ một chút lại thấy không giống, cho dù là bị trộm cũng không thể cõng luôn cả quan tài đi chứ.

Đang suy nghĩ, đột nhiên tôi cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó kéo tôi một cái, tôi xoay người lại không thấy thứ đó đâu.

Nhất thời tôi có chút sởn tóc gáy, tôi hít sâu một hơi, lấy can đảm nhìn một vòng bên trong ngôi mộ, không biết làm sao sau lưng lại bay tới một mùi thơm kỳ lạ, trái tim vừa mới chùng xuống của tôi lại lập tức thấp thỏm.

Ở đây là mộ huyệt, sao lại có mùi thơm, lại còn đến một cách đột nhiên như vậy?

“Lạc Yên, rốt cuộc em cũng đến rồi!” Một giọng nói êm ả từ phía sau truyền vào đầu tôi, mà giờ phút này, đối với tôi, giọng nói có dễ nghe đến mấy cũng quá đáng sợ.

Trong ngôi mộ không có người, ngoài tôi ra còn ai?

Tôi thận trọng xoay người lại nhìn, mồ hôi túa ra như suối trong lòng bàn tay.

Kết quả, ở phía đối diện là một người đàn ông áo đỏ hoa lệ, mặt trắng như ngọc, thần thái rạng ngời, hai mắt sâu sắc mà sáng ngời, sáng như những vì sao trong đêm, lông mày rậm, sống mũi rất cao, ngay cả môi cũng có thể gọi là tuyệt đẹp. Nhìn nhan sắc có một không hai trên thế giới này, tôi lại nhìn đến mức gần như quên đi tất cả.

Cũng không phải tôi chưa thấy người đẹp, chỉ có điều lại không có một ai đẹp như anh ta, đẹp đến nỗi khiến người ta có thể bỏ qua ranh giới của giới tính.

Đàn ông mà như vậy cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Tại sao anh ta lại ăn mặc kỳ quái xuất hiện ở chỗ này? Vì sao anh ta lại gọi mình là Lạc Yên?

Bà nội cũng chỉ gọi tôi là Lạc Yên, tại sao anh ta lại gọi tôi là Lạc Yên, anh ta là người hay là “ma”?

Nghĩ tới đây, tâm tưởng tôi cũng bắt đầu run rẩy theo cơ thể của tôi, cảm giác sợ hãi và bất an đó không ngừng chiếm cứ tôi.

Tôi định chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác, đúng rồi, sao nghe giọng nói của anh ta quen thế nhỉ, đã nghe ở đâu rồi thì phải?

Anh ta là…