Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 4: Minh hôn



“Lạc Yên.” Người đàn ông khoác trên mình một bộ đồ đỏ cất tiếng gọi tôi.

Bỗng nhiên toàn thân tôi chợt giật lên, nhớ tới giọng nói này, chẳng phải đây chính là… chính là người đã cưỡng bức tôi rồi khiến tôi… Đột nhiên nghĩ đến cái cảm giác sung sướng đêm hôm đó, cái cảm giác mà tôi chưa từng trải nghiệm qua, tôi chỉ thấy có một ngọn lửa trực tiếp bùng lên trên gò má, bốc cháy cực kỳ nóng bỏng…

Nhìn anh xuất hiện với nụ cười lẳng lơ và tỏa sáng lấp lánh trước mặt mình, tôi chỉ cảm thấy trái tim của bản thân nóng dần lên, khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ, cả người cũng vậy, tựa như đang bốc cháy. Tôi vốn dĩ là một cô gái ngây thơ, trong sạch nhưng vào đêm hôm đó đã bị anh…

Tôi cũng không biết anh là thứ gì, cho nên dù rằng trong lòng có tức giận cũng chẳng dám hành động hấp tấp mà không suy nghĩ trước sau, trong đầu tính toán phải làm thế nào để có thể rời khỏi đây.

Tôi thấy hơi hối hận vì đã đến nơi này, nếu không phải vì sáu mươi triệu đó thì làm sao tôi lại có thể gặp anh được chứ.

“Lạc Yên, đêm đó em có thoải mái không?” Anh không hỏi còn tốt, vừa nhắc đến là khuôn mặt tôi đã chớp cái đỏ bừng lên.

Thật là khiến tôi tức chết mà, anh lại còn có mặt mũi nói chuyện với tôi.

“Anh là ai?” Tôi bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc để tức giận.

Nghe câu hỏi của tôi, cặp mắt đào hoa của anh lộ ra ý cười không hề đứng đắn. Anh tiến về phía tôi, một tay để ngay ngắn trước ngực, một tay thì buông lỏng bên người. Anh bước đi với tác phong cực kỳ nổi bật, nét tà ác mà lại rất cuốn hút của anh cũng bộc phát ra ngoài.

“Lạc Yên, đi theo bản vương có được không?” Anh bước từng bước một, tiến về phía tôi, mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ và đầy quyến rũ.

Tôi không trả lời mà chỉ nhìn anh, trái tim thì đang đập thình thịch. Tại sao tôi phải đi theo anh chứ? Rốt cuộc anh là ai?

Anh chầm chậm bước tới gần tôi, tôi cũng chẳng còn nơi nào để lùi lại, đột nhiên anh bóp cằm tôi, tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị anh kéo vào trong ngực.

Nhìn qua bằng mắt thì ước chừng anh cao tầm một mét chín, còn tôi chỉ được một mét sáu. Bị anh kéo lại ôm vào ngực khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, nếu tôi muốn nhìn anh thì cứ phải ngước mặt lên.

Anh chỉ quay cần quay người lại là đã có thể dẫn theo tôi hướng về phía bức tường, tựa như cưỡi mây đạp gió. Bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, tôi không thể trốn thoát, cũng chẳng phản kháng được, trong giây lát đã mất hết sức lực, ngã vào trong ngực anh.

Khuôn mặt của tôi đỏ bừng, anh lại đột nhiên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve một sợi tóc ướt dính trên trán tôi, đùa bỡn: “Lạc Yên, em đổ mồ hôi sao? Chính là bởi vì bản vương đây.”

Người đàn ông này! Rõ ràng là anh đang không biết thân biết phận! Nghe anh nói vậy, tôi lập tức giơ tay định đánh anh, ai ngờ tôi vừa mới đưa lên thì nó đã ở trong lòng bàn tay anh và bị anh nắm chặt, bỗng nhiên anh kéo tay tôi lại gần bên môi rồi đặt xuống một nụ hôn.

Tôi sững sờ. Tôi nghĩ là khuôn mặt của tôi lúc này chắc sẽ còn đỏ hơn ban nãy. Sự xấu hổ và tức giận đã khiến tôi liều mạng giãy dụa.

Anh lại nở nụ cười xấu xa mà cuốn hút: “Lạc Yên, ngoan nào, em không chạy thoát được đâu.”

Sau đó mắt tôi tối sầm lại, cả người mất đi tri giác.

Khi tôi tỉnh lại một lần nữa thì cũng không biết đã trải qua được bao lâu. Lúc này, tôi đã ở giữa tiếng trống chiêng và sáo trúc, xung quanh rất ồn ào ầm ĩ. Chẳng biết từ lúc nào, đã có một chiếc khăn voan màu đỏ trùm lên trên đầu tôi.

Tôi vươn tay, định gỡ chiếc khăn voan xuống nhưng đột nhiên bàn tay lại bị nắm lấy, chặn tôi lại.

Vì tay chạm phải cái gì đó lạnh lẽo nên tôi sợ hãi đến mức muốn nhanh chóng rút tay về, nhưng mà anh lại giữ rất chặt làm tôi hoàn toàn không thể cử động.

“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.”

Thế nhưng đúng lúc này, một người đàn ông đứng trước mặt tôi chợt lớn giọng hô to, tôi buộc lòng phải dập đầu bái đường.

Tôi nín thở, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, lúc này trong lòng tôi đã có phần chấp nhận số phận của bản thân, sống hay chết nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Bỗng nhiên, tầm nhìn trước mắt tôi sáng lên, anh vén khăn voan, nở nụ cười tà ác nhưng mê hoặc lòng người, khẽ nói: “Lạc Yên, sau này em đã là người của bản vương, cho nên phải nhớ giữ gìn sự trong sạch của bản thân, đừng có phụ lòng bản vương, làm cho chính mình không còn xứng đáng với tình cảm của tôi dành cho Lạc Yên.”

Trong chốc lát, tôi đã bị nụ cười của anh dọa đến kinh sợ, quên cả mở miệng nói chuyện, chỉ biết ngây người cứ thế nhìn anh.

“Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia đã đạt được điều ngài mong ước, những người yêu nhau rồi cũng sẽ thành người nhà.”

Một đám bên cạnh đều đồng loạt quỳ xuống, tôi không để ý liếc mắt nhìn sang thì mới phát hiện có mấy con quỷ chẳng biết là thứ gì đang quỳ rạp trên mặt đất. Sau khi quỳ lạy xong, trong nháy mắt tất cả bọn ma quỷ này đều biến mất, nhanh đến mức khiến tôi suýt nữa còn cho rằng bản thân đã nhìn lầm.

Tôi không thể hiểu rõ được tình hình hiện tại, chỉ cảm thấy những hạt mồ hôi trên trán cứ liên tục, không ngừng rơi xuống.

Tôi vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng rõ anh là người hay là quỷ, tôi vậy mà lại đã bái đường thành thân với anh rồi sao? Thật sự khó mà tin nổi, sao tôi có thể kết hôn với anh được chứ? Thế anh là ai? Tại sao lại tìm tới tôi?

Tôi còn đang chưa thể giải thích được mọi chuyện thì đã thấy anh vung ống tay áo lên rồi đưa tôi vào trong mộ huyệt.

“Lạc Yên, đêm nay là đêm trăng tròn, không thích hợp để tôi đi ra ngoài. Em muốn tìm ai thì tôi sẽ đưa tới tận nơi cho em. Em cần phải nhớ bản vương đã cưới em rồi, chớ có phụ lòng tôi!”

Tiếng nói của anh vừa dứt, lập tức không biết người đã đi theo hướng nào, tôi quay đầu lại nhìn, hay là cơ thể vẫn còn đang ở trong mộ huyệt đó.

Mà lúc này, trong khu mộ cuối cùng có một chiếc quan tài sơn màu đỏ. Chiếc quan tài này cực kỳ lộng lẫy, đến mức tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy nó trên tivi bao giờ. Rõ ràng lúc trước, khi tôi đi vào, tại đây không có chiếc quan tài nào cả. Nếu không phải chiếc quan tài này bỗng dưng xuất hiện thì tôi sẽ còn thật sự cho rằng cảnh tượng tôi gặp anh và hôn lễ vừa rồi cũng chỉ là ảo giác của bản thân.

Chiếc quan tài đẹp đẽ, rực rỡ và đầy bí ẩn thực sự hấp dẫn được sự chú ý của người khác, vậy liệu có khả năng nào là anh đang nằm trong đấy không? Không biết vì sao, đến sau cùng thì khuôn mặt đẹp trai, khôi ngô của anh lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi vốn dĩ muốn đi qua xem xét nhưng rốt cuộc lại không dám, cuối cùng xoay người rời khỏi mộ huyệt. Khi đi đến cửa hang, tôi quay lại nhìn thoáng qua thêm lần nữa, chẳng hiểu sao trong lòng lại có một tia bất đắc dĩ xẹt qua trước khi rời khỏi đây. Có chuyện gì xảy ra với tôi thế này?

Kể từ khi bà nội qua đời, tôi đã gặp phải những việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra, khiến tôi có hơi không chịu đựng nổi. Tôi mơ hồ cảm thấy rằng mấy chuyện này cũng chỉ mới là bắt đầu.

Sau khi tôi đi ra thì gặp phải ông chủ Hà bên cửa hàng đồ cổ đang đứng tại cửa hang. Tôi không kìm được có chút bất ngờ khi trông thấy ông ấy, lúc tôi đến thì không thấy ông ấy, sao bây giờ ông ấy lại đã đứng sẵn đợi tôi ở đây rồi?

Nhìn thấy tôi, ông chủ Hà lập tức bước tới, vẻ mặt đầy hoảng hốt, không khó để có thể nhận ra rằng ông ấy hình như rất bất ngờ vì tôi vẫn có thể sống sót ra ngoài.

Sáu mươi triệu này xem ra cũng không phải là dễ dàng kiếm được.

“Cô có tìm thấy con gái của tôi không?” Ông chủ Hà vừa trông thấy tôi không sao, đã lập tức truy hỏi.

Tôi liếc nhìn dọc theo ngọn núi phía dưới: “Trước tiên chúng ta cứ trở về đã, tôi không tìm thấy ai ở bên trong cả.”

Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, chứ đâu thể bảo với ông ấy rằng trong đó, tôi đã gặp được một con quỷ cực kỳ đẹp trai rồi còn bị ép buộc phải bái đường, thành hôn chứ.

Ông chủ Hà nghe thấy câu trả lời của tôi, ánh mắt trở nên rời rạc, có hơi mất mát, nhưng chỉ bất lực đưa mắt nhìn tôi, dứt khoát không nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa.

Chỉ có điều, đối với số tiền sáu mươi triệu đó, tôi thật sự không cam tâm. Nếu suy nghĩ kỹ lại thì rõ ràng là tôi bị thiệt rồi.

Vào lúc này, tôi mới phát hiện ra có một cái lỗ nhỏ ở ngay bên cạnh cửa hang.

Sau khi nhìn chăm chú vào nó một lát, tôi cất bước định tiến vào trong, thì lại bị ông chủ Hà kéo lại.

“Cô đừng đi, trong đó chẳng có gì đâu. Con gái tôi không thể vào đấy được, cô nhìn xem ở đây dốc như vậy mà.” Nghe ông chủ Hà nói, tôi mới chú ý tới, bên rìa quả thật rất dốc.

Nhưng mà nếu thực sự bỏ đi như thế này thì tiền sinh hoạt và tiền học phí của tôi đều sẽ tan thành mây khói. Tôi bỗng nhiên nhớ ra, chẳng phải anh đã nói tôi muốn tìm gì thì sẽ đưa đến cho tôi sao? Vậy nên, tôi giữ vững suy nghĩ của mình.

“Tôi sẽ vào trong xem thử xem. Nếu có thì tôi sẽ dẫn cô bé ra, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.” Không đợi ông chủ Hà trả lời, tôi đã khom lưng bò vào cái lỗ nhỏ hơn đó. Kết quả, tôi mới tiến vào đã trông thấy một bóng ma nhỏ nhắn bay qua.

Tôi sửng sốt, khựng lại, sau đó hướng ra ngoài hang, hét lớn một tiếng về phía ông chủ Hà: “Tôi nhìn thấy bên trong có thứ gì đó.”

Tôi đang định nói vài chi tiết về tình hình trong hang động thì một chiếc giày của trẻ con chợt xuất hiện trong tầm mắt của tôi, có khả năng rất cao đây chính là giày của con gái ông chủ Hà, tôi tiếp tục chui vào sâu hơn.

Thành thật mà nói, bên trong hang động này tối đen như mực, việc tôi có thể nhìn thấy chiếc giày đó ở trên mặt đất cũng khiến ngay cả bản thân tôi cảm thấy kỳ lạ. Nhưng mà tôi thực sự đã nhìn thấy nó, truy về nguồn gốc, tôi nghĩ ngay đến đôi mắt Âm Dương của mình.

Ông chủ Hà nghe thấy nửa câu đó của tôi, sốt ruột từ phía sau bò vào.

Mặc dù trong hang động rất tối tăm nhưng ông chủ Hà có mang theo một đồ dùng trên người, có lẽ là do đã chuẩn bị rất chu đáo để đi tìm con gái nên ông chủ Hà có cầm bên mình một chiếc đèn pin.

Cái hang này có độ cao khoảng chừng bằng chiều cao của một người bình thường, xung quanh chỉ rộng có vài mét, bởi vì tối đen nên từ đầu đến cuối, tôi chẳng thể nhúc nhích được.

Trái lại, sau khi chui vào ông chủ Hà bèn soi đèn pin tìm kiếm xung quanh.

Chẳng mấy chốc, ông chủ Hà đã tìm thấy chiếc giày của con gái mình trên mặt đất, vừa nhìn thấy chiếc giày đó, ông chủ Hà đã lập tức khóc lóc rồi ngã ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa.

“Con gái, con rốt cuộc đang ở nơi đâu?” Khoảnh khắc ông chủ Hà cất tiếng khóc lớn, quần áo trên người tôi dường như bị thứ gì đó lôi kéo. Tôi cúi đầu nhìn xuống, chính là con gái của ông chủ Hà đang kéo góc áo của tôi và mỉm cười.

Tôi nhìn theo hướng cô bé chỉ cho mình, quả nhiên trông thấy quần áo của một đứa trẻ dưới vách hang, bên trong là một đống xương trắng.

Nói thật thì lúc nhìn thấy hồn ma, tôi chẳng sợ hãi gì mấy, có lẽ là do trong mắt tôi hồn ma cũng không quá khác biệt so với con người. Thế nhưng khi nhìn thấy đống xương trắng này, tôi ngay lập tức sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước.

Không hiểu sao phía sau lại là vách tường, tôi không kịp khống chế cơ thể mình, mắt thấy mình sắp va phải nó, tôi thầm nghĩ lần này tiêu rồi, nhất định sẽ bị thương.

Không ngờ là cuối cùng lại có thứ gì đó ở sau lưng đã đỡ lấy tôi, mặc dù hơi lạnh lẽo nhưng cũng may là tôi không bị thương gì.

Tôi xoay người nhìn vào vách tường, đến cả một bóng ma cũng chẳng có. Không biết tại sao trong đầu tôi lại xuất hiện hình bóng anh. Ngay sau đó tôi lắc đầu, tôi đây là bị làm sao vậy chứ, cứ luôn nghĩ đến anh. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Cô Ấy Biết Tất Cả
3. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
4. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
=====================================

Ông chủ Hà quay đầu nhìn tôi và hỏi: “Cô có sao không?”

Tôi cố gắng hết sức để xoa dịu nỗi sợ trong lòng mình rồi giơ ngón tay lên chỉ vào xương cốt của con gái ông chủ Hà, chỉ nghe thấy ông chủ Hà kêu rên một tiếng, bắt đầu khóc lóc đến mức dọa sợ cả người khác và lao về phía xương cốt của con gái mình. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên đã khiến ông ấy vấp phải mấy hòn đá rồi ngã xuống nhưng dường như ông ấy không còn cảm giác được đau đớn nữa. Tôi nghĩ chắc đây chính là tình cảm cha con sâu nặng.