Cô Dâu Nhỏ Có Đôi Mắt Quỷ

Chương 5: Những chuyện kỳ lạ trong trường học



Ông chủ Hà không hề nuốt lời, vì tôi đã giúp ông ấy tìm được con gái nên ông ấy đã đưa cho tôi sáu mươi triệu theo thỏa thuận ban đầu.

Với sáu mươi triệu này, tôi không còn cần phải lo âu về việc học phí nữa. Vì vậy, tôi đã mua cho mình một bộ quần áo mới.

Những ngày tháng sau đó rất yên bình. Anh cũng chưa từng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Không hiểu sao tôi lại cứ có cảm giác mất mát trong lòng.

Chỉ có điều, khoảng thời gian đó không kéo dài được bao lâu. Khóa huấn luyện quân sự vừa kết thúc, sự hào hứng và hăng hái của tôi còn chưa qua đi thì đã nghe nói về chuyện ma quái trong nhà vệ sinh nữ của trường học. Tôi nghe nói đây còn là một con quỷ rất hung dữ, đã dọa sợ hai sinh viên nữ của trường.

Tôi thấy rất kỳ lạ, cũng hơi e ngại, ầm ĩ như vậy, rốt cuộc là con quỷ gì đây?

“Nên làm gì với mấy chuyện ma quái trong phòng vệ sinh bây giờ? Chẳng lẽ từ nay về sau, chúng ta sẽ không vào phòng vệ sinh nữa ư?” Tống Lan, người ở cùng phòng với tôi, không sống yên ổn nổi một ngày, cô ấy cứ luôn không ngừng lảm nhảm về chuyện ma quái trong phòng vệ sinh.

Các bạn học nữ khác đều cho rằng đó chỉ là tin đồn, chẳng có ai tin vào chuyện này.

Chỉ có tôi và Diệp Vân Khiết, hai người bọn tôi tin rằng chuyện ma quái này là có thật, không có lửa thì làm sao có khói, đang yên đang lành sao lại có thể dọa sợ hai sinh viên nữ được chứ.

Nhà trường đã đưa hai bạn học nữ bị khiếp sợ đến khoa tâm thần của bệnh viện, còn tất cả những người khác cũng cố gắng hết sức để tránh phải một mình đi đến phòng vệ sinh vào ban đêm.

Cho dù có đi thì cũng là túm năm tụm ba, tìm bạn đi cùng mình để có thể trông chừng cho nhau.

“Cô đã nói xong chưa, căn bản là chẳng có ma quỷ nào ở đây cả.” Bạn cùng phòng, Hàn Thanh Vi không chịu nổi nữa mà bác bỏ Tống Lan. Hàn Thanh Vi là một người có vẻ ngoài xinh đẹp, nói chuyện một lúc thì lại phát hiện cô ấy thường dùng ánh mắt khinh thường để nhìn người khác, trông cũng chẳng giống người dễ ở chung.

Nghe người ta kể rằng Hàn Thanh Vi là một học sinh ở lại lớp và đã ở chỗ này được hơn một năm, ít nhất thì cũng là đến trước chúng tôi.

Sau khi vào trường, việc học hành của cô ấy không hề tiến bộ, bạn trai thì hết người này lại đổi sang người người khác. Tôi còn nghe nói cũng bởi vì chuyện sống chung với bạn trai mà cô ấy đã trở mặt với chị em tốt học cùng lớp. Cuối cùng, người chị em tốt đó đã rời đi và cắt đứt quan hệ với cô ấy.

Thành tích học tập của Hàn Thanh Vi quả thật không được tốt, bố mẹ cô ấy cũng không còn cách nào khác là để cô ấy học lại một năm nhất đại học này, và được phân tới ở cùng với các bạn học mới tới là chúng tôi trong một phòng của ký túc xá.

Lúc này, giọng điệu của Hàn Thanh Vi không được tốt lắm, giống như là đang cố ý nhắm vào Tống Lan. Tống Lan nom có vẻ thật thà, thế nhưng từ trong xương cốt lại chất chứa một sức mạnh cực kỳ thô bạo và dữ dội, ai muốn trêu chọc cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ không buông tha cho người đó.

“Vậy ý của cô là người khác rảnh rỗi, không có việc gì làm nên mới cố ý lôi chuyện ma quái ra để nói chơi đúng không?” Cái miệng nhỏ của Tống Lan không chịu bỏ qua, bắt đầu lên tiếng.

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Hàn Thanh Vi càng thêm khinh bỉ.

Mắt thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Diệp Vân Khiết đứng dậy và cố gắng khuyên ngăn. Kết quả lại bị đẩy ngã xuống đất, cô ấy lập tức nổi giận và cũng mặc kệ hai người.

“Tôi thấy là do cô không dám đi thôi.” Tống Lan bắt đầu khiêu khích.

“Ai nói tôi không dám đi, tối nay tôi sẽ đi vào đó cho cô xem.” Hàn Thanh Vi trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì đã bị viêm giác mạc.

Cứ qua qua lại lại, hai người quyết định đến tối nhất định phải đi vào phòng vệ sinh xem xem.

Tôi và Diệp Vân Khiết ngồi ở một bên, nhìn hai người, tuy rằng muốn mặc kệ họ nhưng rồi bỗng dưng lại thấy không đành lòng. Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác là phải đi cùng với họ.

Buổi tối, Tống Lan đã mặc sẵn quần áo chỉnh tề đứng dậy rời khỏi giường, Hàn Thanh Vi cũng bật dậy.

Hai người lưu loát xuống giường, lại nhìn nhau chẳng vừa mắt nhưng rồi vẫn cùng nhau bước ra cửa phòng ngủ.

Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi và Diệp Vân Khiết cũng từ trên giường đứng dậy. Để đỡ rắc rối, chúng tôi căn bản không cởi quần áo ra, sau đó bước xuống giường và ra ngoài, theo sau hai người đó.

Vừa đi ra khỏi cửa, tôi tức khắc phát hiện ra trên hành lang có thứ gì đó đang lượn lờ khắp nơi, nói là lượn lờ, cũng chẳng bằng nói chính xác là đang bay tới bay lui.

Trong đó có một thứ màu trắng, không có tay chân, trông quả thật có hơi đáng sợ, tôi nhìn thoáng qua một cái rồi cũng không dám nhìn lại thêm lần nữa.

“Lạc Yên, cậu đi theo tớ, có chuyện gì thì tớ cũng có thể bảo vệ cậu!” Diệp Vân Khiết còn chưa nói dứt lời, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ bởi không chỉ tôi mà ngay cả những con ma quỷ đang lượn lờ dao động xung quanh cũng chạy tới nhìn cô ấy. Chúng vây quanh cô ấy và trừng lớn đôi mắt trống rỗng ra để nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Diệp Vân Khiết mỉm cười: “Cậu đừng sợ.”

Diệp Vân Khiết chìa tay ra kéo lấy tay tôi, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó, trong tích tắc, mấy con ma quỷ trước mặt tôi đã tản đi.

Tôi chợt nghĩ ngay đến một chuyện chẳng lành, tâm trạng không những không thể bình tĩnh mà trái lại còn càng thêm sợ hãi, Diệp Vân Khiết là ai? Thoạt nhìn có vẻ không hề đơn giản. Làm thế nào mà cô ấy có thể khiến toàn bộ ma quỷ chạy đi mất như vậy chứ?

Chắc không phải là quỷ vương sống nhờ ở đây đâu nhỉ? Nhìn cô ấy thật sự không giống vậy mà, tôi lập tức xua tan đi ý nghĩ này.

Đi được một đoạn, tôi và Diệp Vân Khiết đã đến cửa phòng vệ sinh, vừa định bước vào thì đã nghe thấy bên trong có âm thanh khác thường vang lên, hai người chúng tôi vội vàng tiến vào trong.

Bước vào rồi mới biết, hóa ra là Hàn Thanh Vi đang hát, Tống Lan không thích nghe nên đang tức giận với cô ấy, đang chuẩn bị đi ra thì lại không cẩn thận té ngã một cái. Đúng lúc gặp được tôi và Diệp Vân Khiết, Tống Lan được chúng tôi đỡ dậy.

Hàn Thanh Vi rửa tay, vẫn như cũ trợn mắt trắng nhìn chúng tôi, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, kết quả lại chẳng phát hiện ra điều gì bất thường trong phòng vệ sinh, thế nên chúng tôi cũng cùng nhau rời đi.

Mà về mấy lời đồn đại liên quan đến chuyện ma quái trong nhà vệ sinh thì chúng đã tự động sụp đổ.

Trở về phòng ngủ cũng đã sắp mười một giờ, mọi người đều chẳng còn hứng thú trò chuyện với nhau nữa nên từng người một bèn lên giường nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, tôi cứ luôn cảm thấy rằng có thứ gì đó đang đến gần bản thân, nhưng mà lại không thể nói ra miệng được. Tôi nằm ở trên giường trằn trọc, mãi không ngủ được.

Ngay khi cơn buồn ngủ ập đến, tôi đang chuẩn bị rơi vào giấc mộng thì có một bóng dáng màu đen vụt qua trước mặt tôi. Mặc dù tôi không mở mắt ra nhìn nó nhưng tôi chắc chắn là có thứ gì đó đang tới gần.

Tôi cảm thấy, nhất định là thứ trong phòng vệ sinh đã đến đây rồi.